Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 1677: Thiên tuế đại nhân (29)




Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên 

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

Sơ Tranh đang ngủ say, đột nhiên cảm giác được có người tiến vào, cô nhắm chặt hai mắt, đáy lòng bực bội một trận.

Đang suy nghĩ xem có nên ngồi dậy đập chết tên trộm lén tiến vào phòng không, thì đột nhiên cảm nhận được gì đó, không hề động đậy.

Bên cạnh Sơ Tranh trầm xuống, tiếp đó có người nằm lên, giơ tay ôm lấy cô.

Hơi thở ấm áp rơi vào cần cổ Sơ Tranh, tê tê dại dại, hơi ngứa.

Sơ Tranh: "..."

Sơ Tranh chờ một lúc, thấy người phía sau không có động tĩnh gì, cô cũng lười động, nhắm mắt lại tiếp tục ngủ.

-

Hôm sau.

Sơ Tranh dậy bên cạnh đã không còn ai, chỉ mơ hồ có thể nhìn ra dấu vết từng có người nằm ép ra.

Sơ Tranh chậc một tiếng, vén chăn lên xuống dưới.

Chờ Sơ Tranh thu thập xong ra ngoài, phát hiện Ân Thận không ở đây, cô giơ tay giữ chặt một người: "Ân Thận đâu?"

Sơ Tranh gọi thẳng tên không phải ngày đầu tiên, Ân Thận cũng không tức giận, thậm chí nhìn qua còn rất vui, cho nên nhóm cung nhân đều đã chết lặng.

"Đại nhân đi đến chỗ bệ hạ."

Bệ hạ bệ hạ...

Hắn thích lão già kia sao?

Sơ Tranh ăn xong đồ ăn sáng Ân Thận vẫn chưa trở lại, ngược lại chờ được công chúa Thường Hoan.

Có vẻ như công chúa Thường Hoan cũng không đi con đường bình thường vào, lén lén lút lút giống như ăn trộm.

Lần này công chúa Thường Hoan ngược lại không muốn xuất cung, chỉ là đến tìm Sơ Tranh nói chuyện, lảm nhảm chơi.

Hôm qua nàng tự tiện xuất cung, hôm nay liền bị Ân Thận mách lẻo, Hoàng đế phạt nàng chép sách, vất vả lắm mới đẩy người ra chạy ra ngoài, lát nữa nàng còn phải chạy về.

Công chúa Thường Hoan đã hơn một lần hoài nghi Sơ Tranh bị tên thái giám chết bầm Ân Thận nhốt ở đây, nhưng nhìn dáng vẻ Sơ Tranh sai sử những cung nữ thái giám kia rất thành thạo, hoài nghi nơi đáy lòng lại bắt đầu dao động.

Công chúa Thường Hoan ngồi một lúc, đại khái là sợ đụng phải Ân Thận, rất nhanh liền leo tường ra ngoài.

Sơ Tranh nhìn mà tặc lưỡi.

Bây giờ làm công chúa cũng thật khó, còn phải biết leo tường.

Cả một ngày Sơ Tranh không thấy Ân Thận, nhưng ban đêm lúc ngủ, Ân Thận đến đây, vẫn như tối hôm qua, chỉ ôm cô, không có bất kỳ hình vi quá giới hạn gì.

Đương nhiên Sơ Tranh cảm thấy hắn muốn quá giới hạn cũng không quá được.

Thảm.

Quá thảm rồi.

[Truyện được đăng duy nhất và chỉ duy nhất trên Wattpad của @Halantamnhien, mọi trang và app khác đăng truyện do Hạ Lan Tâm Nhiên và các editor nhà tôi edit đều là ăn cắp. Vui lòng đọc truyện trên trang chính chủ để tôn trọng công sức của người khác. Cảm ơn!]

-

Thời gian trôi qua rất nhanh, nhoáng một cái đã hơn một tháng, trong thời gian này Sơ Tranh không rời đi, Ân Thận cũng không làm ra cử động gì không bình thường.

Về phần đáp án Sơ Tranh muốn, Ân Thận vẫn không cho Sơ Tranh.

Sơ Tranh tạm thời không có việc gì, cho nên cũng không nóng nảy ép Ân Thận, mỗi ngày trải qua thời gian nhàn nhã, ngẫu nhiên xoát thẻ cảm ơn của công chúa Thường Hoan.

Hôm nay Sơ Tranh nhận được một phong thư từ ngoài cung truyền vào.

Cẩm Chi cho người truyền vào, nội dung là Chúc Đông Phong và Hứa Kiêu Vi muốn thành hôn.

Sơ Tranh nhíu mày, mục tiêu của Chúc Đông Phong này không phải công chúa Thường Hoan sao?

【 Cô cũng không nghĩ xem, công chúa Thường Hoan cả ngày chạy đến chỗ cô, làm gì có thời giờ quan tâm Chúc Đông Phong chứ. 】

A?

Đó còn là lỗi của ta rồi?

Ngược lại Sơ Tranh lại mừng khấp khởi, công chúa Thường Hoan nên cảm ơn ta, giúp nàng tránh đi một thằng cặn bã.

【...】

Được thôi, ngài vui là tốt rồi.

Người ở thời đại này vốn chính là nói thành hôn liền thành hôn, đương nhiên vẫn không so được với người hiện đại kết hôn chóng váng.

Hôn lễ được chọn vào một ngày lành tháng tốt, còn phải chuẩn bị đồ dùng cho hôn lễ, trước trước sau sau cũng phải một thời gian thật dài.

Sơ Tranh vốn cho rằng chuyện này không liên quan gì đến mình, nhưng không nghĩ tới Ân Thận sẽ đến hỏi cô, có muốn đi tham gia hôn lễ hay không.

"Chàng không sợ ta chạy?" Sơ Tranh không rõ ý vị hỏi.

Ân Thận cười nói: "Ta sẽ không để cho nàng chạy." Trong giọng nói tràn đầy chắc chắn.

"A."

Sơ Tranh khó có khi phát ra một giọng điệu như thế, giữa hai đầu lông mày giống như chứa đựng băng sương, ánh mắt lạnh như băng nhìn Ân Thận.

Ân Thận phảng phất như không nhìn thấy, nhẹ giọng hỏi: "Tiểu Sơ, có đi không?"

Sơ Tranh chậm rãi phun ra hai chữ: "Không đi."

Ân Thận: "..."

Ân Thận trầm mặc một lát, không cưỡng cầu, căn dặn cô ngoan ngoãn ở đây, sau đó mang người đi.

Quận chúa thành hôn, bệ hạ không thể tự mình đi, Thiên Tuế đại nhân như hắn, tự nhiên phải thay mặt bệ hạ đến.

Hôn lễ của Chúc Đông Phong và Hứa Kiêu Vi rất long trọng, dân chúng đều đi xem náo nhiệt.

Sơ Tranh không đi xem, nhưng cũng nghe thấy một chút tiếng gió.

Tận tới đêm khuya Ân Thận mới trở về, trên thân dính một chút mùi rượu, không tính là khó ngửi, ngược lại có chút say lòng người.

"Thời tiết lạnh như vậy, sao vẫn ngồi ở đây?" Ân Thận đi đến bên cạnh Sơ Tranh, trực tiếp khom người ôm cô lên: "Chờ ta sao?"

"Chàng suy nghĩ nhiều."

Ân Thận cười nhẹ một tiếng, ôm cô vào phòng.

Nhóm cung nhân bên ngoài thức thời đóng cửa lại, rời khỏi nơi này, đi ra một khoảng cách, có người nhỏ giọng bát quái: "Đại nhân và Sơ Tranh cô nương có phải là..."

Hắn không nói ra, làm một thủ thể tất cả mọi người đều hiểu.

Nhưng đề tài này không ai dám nói tiếp.

Ai dám thảo luận thị phi của Ân Thận? Không muốn sống nữa sao?

-

Đại khái là từ sau khi thành hôn sống không tệ, Chúc Đông Phong và Hứa Kiêu Vi cũng không xuất hiện trước mặt Sơ Tranh xoát cảm giác tồn tại.

Sơ Tranh hỏi thăm Cẩm Chi chuyện làm thế nào rồi.

Cẩm Chi biểu thị hết thảy đều tiến triển thuận lợi.

Sơ Tranh thiêu hủy giấy viết thư.

Ân Thận tiến đến vừa vặn trông thấy một góc giấy viết thư còn chưa đốt sạch, con ngươi hắn khẽ híp một cái: "Đốt cái gì vậy?"

Sơ Tranh điềm nhiên như không có việc gì bỏ mảnh cuối cùng vào trong lửa, thành thật nói: "Thư."

"Thư gì?"

Ai đưa vào cho cô?

Sơ Tranh vỗ vỗ tay: "Ta không cần nói hết tất cả cho chàng chứ?"

Ân Thận nhìn chằm chằm cô vài giây, ánh mắt nặng nề, giống như là đè ép cuồng phong bạo vũ.

Thoáng qua những mưa to gió lớn đó biến mất sạch sẽ: "Hôm nay khí trời tốt, ta mang nàng ra ngoài đi dạo một chút."

"Không đi." Sơ Tranh nằm lại trên ghế: "Đừng phiền ta."

Ta chỉ muốn nằm làm cá muối.

Đi ra ngoài là không thể nào đi ra ngoài!

Ân Thận: "..."

Ân Thận vừa dỗ vừa lừa, lúc này mới mang Sơ Tranh xuất cung được, cùng Sơ Tranh ngồi trên xe ngựa, cảm xúc của Ân Thận rõ ràng không cao, cúi đầu cầm tay cô xoa xoa bóp bóp, không biết đang suy nghĩ gì.

"Chàng mang ta đi đâu?" Sơ Tranh đẩy rèm ra nhìn ra phía ngoài, con đường này có chút giống đường đến đường phố Hải Đường.

Ân Thận lấy lại tinh thần, vớt tay Sơ Tranh tới ôm: "Vấn đề lúc trước nàng hỏi ta, ta có thể trả lời nàng."

"Ừ?"

Xe ngựa vừa vặn dừng lại, Ân Thận hôn lên mi tâm cô một cái, xuống xe trước một bước.

Bên ngoài đúng là đường phố Hải Đường, cô đứng ở chỗ này cũng có thể trông thấy tòa phủ đệ kia của cô.

Sơ Tranh từ chối Ân Thận đỡ, tự xuống xe ngựa.

"Cẩn thận một chút." Trong giọng nói của Ân Thận tràn đầy bất đắc dĩ: "Con gái đừng nôn nôn nóng nóng như thế, đụng bị thương để lại sẹo thì rất xấu."

"Chàng đưa ta trở về?" Sơ Tranh ngừng một chút: "Cho nên, là nghĩ kỹ muốn làm người của ta sao?"

Ân Thận chỉ cười, không nói chuyện.

Sơ Tranh: "..."

Muốn chết.

Thẻ người tốt muốn làm gì đây!

Ta mẹ nó nuông chiều chàng, chàng còn cảm thấy mình rất lợi hại đúng không!

Ân Thận nắm tay cô đi về phía phủ đệ bên kia.

Sơ Tranh cũng không nóng nảy, bất động thanh sắc đi theo hắn.

Mắt thấy Sơ phủ ở ngay phía trước, dưới chân Ân Thận đột nhiên chuyển hướng, mang theo Sơ Tranh rẽ ngoặt đến trước một tòa phủ đệ bên cạnh.

Tòa phủ đệ này không treo bảng tên, bọn họ thoáng đi qua một cái, cửa tự động mở ra.