Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Lâu Hành nhìn về phía Sơ Tranh.
Sơ Tranh trấn định nghiêm mặt, không sợ hãi chút nào đối đầu với ánh mắt hắn, nhìn gì mà nhìn!
Lâu Hành đè thấp thanh âm: "Không phải cô nói không có hứng thú với việc chinh phục tinh cầu này sao?"
Sơ Tranh: "Ừ."
Ánh mắt Lâu Hành phức tạp: "Vậy..."
Sơ Tranh rất đúng lý, cũng rất hợp tình: "Lời kia cũng không phải tôi nói, lời cô ấy nói không có nghĩa là ý của tôi." Các ngươi không phải thuộc hạ của ta, mà là đến hố ta phải không!
"..."
Cô ấy là người của cô, sao lại không có nghĩa là ý của cô rồi?
Sơ Tranh cắn chết không thừa nhận, Lâu Hành có thể làm gì được cô đây?
Bây giờ chính hắn cũng bị vây ở chỗ này...
-
Giải quyết xong nguy hiểm bên ngoài tinh hạm, bên trong còn không ít thứ.
Lúc này hình ảnh theo dõi biểu hiện, những vật kia phân bố ở cách nơi khác nhau trong tinh hạm.
"Dẫn bọn nó tới một chỗ đi." Sơ Tranh bóp cổ tay, mặt không cảm xúc nói: "Tôi đi giải quyết bọn nó."
"Điện hạ, chuyện này quá nguy hiểm." Nạp Đông không đồng ý: "Tôi đi."
Sơ Tranh: "Cậu quá chậm." Không giải quyết được cuối cùng ta còn phải động thủ, có phiền phức không chứ.
Nạp Đông đột nhiên bị ghét bỏ, biểu cảm đều trở nên ngơ ngẩn.
Sơ Tranh bảo Nạp Hạ dẫn dụ những thứ kia tới một chỗ, cô trực tiếp đi qua xử lý chúng nó.
-
"Xẹt xẹt xẹt..."
Hình ảnh biến mất, màn hình tối đen lại, chiếu ra một gương mặt âm u của cô gái.
Người này không phải ai khác, chính là Thanh Đại.
Lúc này Thanh Đại ở trên một chiếc phi thuyền, nếu như nhìn từ bên ngoài, thì sẽ phát hiện đây là một trong những phi thuyền vừa rồi tập kích tinh hạm.
Ở đằng sau Thanh Đại, còn có một người ngoài hành tinh đứng, ngoại hình tương tự như người, nhưng trên đầu mọc thêm không ít xúc tu.
Hình ảnh vừa rồi truyền tới, là thứ mà người máy bọn họ thả lên trông thấy.
Mà bây giờ không nhìn thấy gì nữa cả.
"Ngươi xác định Đá Vũ Trụ ở phía trên kia?"
Người ngoài hành tinh phát ra tiếng nói cổ quái, không phải ngôn ngữ của nhân loại.
Rõ ràng Thanh Đại có thể nghe hiểu, ả chém đinh chặt sắt mà nói: "Đương nhiên, ta tận mắt nhìn thấy."
Trước đó Thanh Đại chạy mất từ sông ngầm, ngoài ý muốn gặp phải những người ngoài hành tinh này, dường như bọn họ ngoài ý muốn đáp xuống nơi này.
Thế là ả ỷ vào thiên phú của mình, lừa gạt bọn họ đến tìm Sơ Tranh cướp Đá Vũ Trụ.
Lúc đầu Thanh Đại muốn trở về tìm Sơ Tranh, nhưng nửa đường phát hiện Sơ Tranh rời đi, cho nên ả mới một đường đi theo tới đây.
Người ngoài hành tinh chất vấn: "Vậy cái tinh hạm này là thế nào?"
Thanh Đại: "..."
Ả làm sao biết ở đây sẽ có tinh hạm lớn như vậy chứ.
Đứng phía trên nhìn, ả cũng chỉ cho rằng đó là một cái phi thuyền bình thường...
Sao ở đây có thể có tinh hạm chứ!
"Ngươi suýt chút nữa hại chết chúng ta!" Người ngoài hành tinh rất tức giận: "Đá Vũ Trụ ta quả thật rất muốn, nhưng ta không muốn uổng phí tính mạng."
"Tin tưởng ta, Đá Vũ Trụ tuyệt đối ở trong tay cô ta." Giọng nói của Thanh Đại êm ái dịu dàng xuống, sắc mặt người ngoài hành tinh vốn khó coi, dường như đã được ả trấn an: "Bây giờ chúng ta phải nghĩ cách cướp được Đá Vũ Trụ, như vậy chúng ta sẽ trở thành chúa tể của vũ trụ."
Người ngoài hành tinh đại khái là bị Thanh Đại tẩy não thành công, ánh mắt hơi dại ra.
"Chúng ta sẽ trở thành chúa tể của vũ trụ."
Thanh Đại cười châm chọc một cái.
Muốn trở thành chúa tể của vũ trụ thì cũng phải là ta, chỉ bằng ngươi mà cũng xứng chắc.
"Không xong rồi! Chúng ta bị phong tỏa rồi!!"
Trong màn hình bên cạnh, đột nhiên truyền đến một tiếng thét bén nhọn.
Ánh mắt người ngoài hành tinh vốn đờ đẫn, bị âm thanh này làm bừng tỉnh.
"Chuyện gì xảy ra?" Người ngoài hành tinh nổi giận gầm lên một tiếng.
Phi thuyền của bọn họ bây giờ đã mở ra trang bị ẩn thân, sao lại bị phong tỏa!
Giọng nói ở đầu kia rất gấp: "Không biết, đột nhiên bị phong tỏa, đối phương muốn công kích chúng ta..."
Câu này còn chưa nói xong, phi thuyền đột nhiên xóc nảy một chút.
Tinh hạm công kích, phi thuyền làm sao mà chống cự nổi.
Thanh Đại nhìn chiếc tinh hạm kia qua màn hình, càng nhìn càng cảm thấy quen mắt, ả đã thấy chiếc tinh hạm này ở đâu rồi...
Nhưng thấy ở đâu?
Thanh Đại không nhớ nổi.
Tận đến khi phi thuyền xóc nảy, thị giác biến thành mặt sườn, Thanh Đại trông thấy bên hông chiếc tinh hạm kia có một chút ký hiệu mơ hồ, bỗng nhiên nhớ tới.
Đây là Fia của đế quốc Osefia!!
Từng là tinh hạm lợi hại nhất tinh tế.
Đế quốc Osefia là một sự tồn tại truyền kỳ, nhưng mà cái truyền kỳ này, ở một đoạn thời gian nào đó đột nhiên biến mất... Bao gồm cả chiếc Fia này, cũng không biết tung tích.
Tại sao nó lại ở chỗ này?
"Chạy không thoát..."
"Ầm ầm —— "
"Ổn định, ổn định!!"
"Bên trái..."
Thanh Đại trông thấy từ trong màn hình, có ánh sáng bắn từ bên kia tới, ánh sáng trong mắt càng ngày càng rực rỡ, chói lọi đến mức ả gần như không mở mắt ra nổi.
-
Phi thuyền bị đánh rơi, rơi vào trong một mảnh sương mù dày đặc, bởi vì có lửa bùng lên, cho nên không khó tìm.
Sơ Tranh mang theo Nạp Đông đi đến gần phi thuyền.
Thanh Đại có thể cảm giác được cô không ở trong thành phố dưới đất, Sơ Tranh tự nhiên cũng có thể cảm ứng được sự tồn tại của Thanh Đại.
Cô cảm giác được Thanh Đại ở trên chiếc phi thuyền này.
Phần lớn phi thuyền đều đang bốc cháy, có thứ gì đó bò ra từ phía dưới cùng nhất.
Nạp Đông lập tức đi tới kéo thứ kia qua.
Đa phần người ngoài hành tinh đều xấu... Đương nhiên bọn nó cảm thấy mình là đẹp nhất, những giống loài khác mới xấu.
Lúc này nửa bên mặt người ngoài hành tinh này đều đen sì, xúc tu trên đỉnh đầu còn đứt mất không ít, nhìn vô cùng thê thảm.
Sơ Tranh ngồi xổm người xuống, nhìn thẳng vào nó: "Thanh Đại ở đâu?"
Dường như người ngoài hành tinh nghe không hiểu lời Sơ Tranh nói, Sơ Tranh đổi thành ngôn ngữ của chủng tộc nói lại một lần.
"Không... Không biết..."
Người ngoài hành tinh lắc đầu.
Phi thuyền bị đánh rơi, tất cả mọi người đều chạy loạn, ai mà rảnh đi quan tâm người khác.
Răng rắc ——
Âm thanh rất nhỏ truyền từ phi thuyền bên kia tới, Sơ Tranh liếc mắt nhìn về phía bên kia, một người ngoài hành tinh bám lấy một khối kim loại, đang nhìn lén bên này.
Bị phát hiện, người ngoài hành tinh kia lập tức rụt về, chuẩn bị chạy trốn.
Tốc độ của Nạp Đông càng nhanh hơn, lách mình qua xách người ngoài hành tinh về.
"Ngươi biết Thanh Đại ở đâu sao?" Sơ Tranh không nhanh không chậm hỏi.
Người ngoài hành tinh run rẩy chỉ vào một phương hướng.
Sơ Tranh: "Dẫn ta đi."
-
Thanh Đại leo từ trong khe hở ra, vừa rồi nơi phi thuyền bị công kích đến, vừa vặn cách ả không xa, ả chịu tác động không nhỏ, trên người đều là vết thương.
Thanh Đại vất vả lắm mới leo từ bên trong ra, còn chưa kịp đứng lên, trên đỉnh đầu đột nhiên có cái bóng rơi xuống.
Thân thể ả cứng đờ, chậm chạp ngẩng đầu.
Đập vào mắt là gương mặt quen thuộc kia, lúc này đang mặt không cảm xúc nhìn ả, trong mắt đều là một mảnh yên tĩnh.
Ngón tay Thanh Đại cào lấy bùn đất, chậm chạp nắm chặt.
Ả vốn cho rằng đây chỉ là chiếc phi thuyền bị vứt bỏ, ai có thể nghĩ tới đây lại là một chiếc tinh hạm.
Vận khí của cô còn tốt như vậy, khởi động được chiếc tinh hạm đó!
Hai tay Sơ Tranh đút trong túi, hơi nghiêng đầu xuống: "Cô muốn cướp Đá Vũ Trụ?"
Thanh Đại: "..."
Đá Vũ Trụ đặt trong vũ trụ, ai mà không muốn? Ả đương nhiên cũng muốn!!
"Đáng tiếc thứ kia không ở chỗ tôi." Sơ Tranh chậm rãi nói.
Cướp bóc cũng không tìm đúng chủ nhân, chỉ dựa vào cái trình độ nghiệp vụ này mà đòi cướp bóc cái gì, quá không chuyên nghiệp.
Con ngươi Thanh Đại hơi co rụt lại: "Không thể nào!"
Sơ Tranh thái độ thờ ơ: "Cô muốn tin hay không thì tùy." Dù sao ngươi cũng đánh không lại ta.