Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Có Sơ Tranh áp trận, ưu thế của Thanh Đại trong nháy mắt biến mất.
Những con rối kia không còn nghe theo chỉ huy của Thanh Đại, trái lại công kích người của Thanh Đại, Thanh Đại muốn cưỡng ép tranh đoạt quyền khống chế với Sơ Tranh.
Cuối cùng đương nhiên là không chiếm được chỗ tốt.
Thanh Đại bị Hạ Tiến mang người ép đến biên giới khu ba.
Khi đối chiến, Thanh Đại vì cướp đoạt quyền khống chế con rối với Sơ Tranh mà tinh thần không tốt, bị Hạ Tiến bắt được nhược điểm, xem chút nữa đã tóm được ả.
Cuối cùng Thanh Đại nhảy vào mạch nước ngầm, biến mất ở trong nước sông.
Ả vừa đi, những người bị ả khống chế kia, dồn dập ngã xuống đất.
"Cô biết có cách nào có thể giải quyết không?" Hạ Tiến đến hỏi Sơ Tranh.
"Không có cách nào, thứ đó đã ở trong đầu bọn họ." Sơ Tranh rất bình tĩnh nói: "Bình thường sẽ không có vấn đề gì, coi như trong đầu mọc thêm một dây thần kinh thôi."
"..."
Trong đầu mọc thêm dây thần kinh không phải là bệnh tâm thần sao?
Sơ Tranh nói không có cách nào chính là không có cách nào, dù Hạ Tiến nói thế nào cũng vô dụng.
-
Sơ Tranh giao Đá Vũ Trụ cho Lâu Hành, hắn giao ra cũng được, giữ lại cũng được, Sơ Tranh đều không có ý kiến.
Dù sao thẻ người tốt vui là tốt rồi.
Hết thảy lấy thẻ người tốt làm tiêu chuẩn.
Ta có thể!
Cho nên sau khi Hạ Tiến thay Lâu Hành khôi phục lại trong sạch, Lâu Hành trả lại cho Hạ Tiến.
Lâu Hành không còn trải qua những chuyện làm hắn hắc hóa nữa, nên tất nhiên vẫn là một thiếu niên tốt ngay thẳng.
Cho nên đối với chuyện Hạ Tiến truy nã hắn, hắn có thể hiểu được, nhưng cũng không muốn nói thêm.
Hạ Tiến đặt nguồn năng lượng tinh ở trên cột thủy tinh chính giữa, cột thủy tinh xung quanh bị phá hủy gần hết, nguồn năng lượng tinh rơi xuống, cột thủy tinh đang yên lành trong nháy mắt như bị rót ánh sáng vào, hủy đi cột thủy tinh ảm đạm không chút ánh sáng.
Lâu Hành: "Những thủy tinh này..."
"Tấm bản đồ bị mất kia, nhất định phải tìm về." Hạ Tiến trầm giọng nói: "Bản đồ kia có thể tìm được chiếc phi thuyền lúc ban đầu, trên đó có những thủy tinh này."
Lâu Hành: "..."
Chiếc phi thuyền kia là xuất phát điểm của tất cả mọi chuyện, nhưng bất cứ tư liệu hiện có nào bây giờ cũng không ghi chép lại nơi phi thuyền ở.
Lúc trước hắn bị truy nã, cũng không phải là bởi vì vị trí của nguồn năng lượng tinh, mà là bởi vì chiếc phi thuyền kia...
Lâu Hành thoáng qua liền hiểu được: "Chiếc phi thuyền kia không ở trong thành phố dưới đất?"
Hạ Tiến gật đầu: "Không có, quá lớn, tình huống lúc đó cũng không có thể đưa nó tới nơi này. Cho nên mới để lại một phần bản đồ..."
Bây giờ tấm bản đồ kia ở chỗ ông chủ Giả.
Bọn họ nhất định phải tìm được bản đồ về, sau đó tìm thấy chiếc phi thuyền kia, rồi lấy được thủy tinh trên đó.
Nếu không những thủy tinh này sẽ không đủ để chèo chống cho toàn bộ thành phố dưới đất vận chuyển.
Lâu Hành đột nhiên hỏi: "Gần đây ông chủ Giả đang làm gì?"
Gần đây mọi người vội vàng đối phó với Thanh Đại, ông chủ Giả bên kia ngược lại không hề có chút động tĩnh nào.
Hạ Tiến: "Tôi phái người theo dõi ông ta, trước đó ông ta có chút động tác, sau đó lại không có động tĩnh, bây giờ chắc vẫn còn ở chỗ ở."
-
Nhưng mà chờ Hạ Tiến phái người đi qua xem, thì chỗ ở của ông chủ Giả chỉ còn lại mấy thủ hạ mê man, ông chủ Giả đã sớm không thấy tăm hơi.
Hạ Tiến cho người đi thăm dò xem đám người ông chủ Giả rời đi thế nào.
Rất nhanh người bên kia trở về bẩm báo.
"Đám người ông chủ Giả đi bằng lối đi trước kia dùng để vận chuyển nguyên liệu."
Ông chủ Giả có một lối đi dùng để vận chuyển nguyên liệu riêng, lối đi này có thể thông xuống mặt đất, đám người ông chủ Giả chính là rời đi bằng lối đi này.
Sơ Tranh nghe được từ chỗ Lâu Hành biết được tin tức có thể ông chủ Giả đi theo đường mặt đất.
"Ông ta muốn làm gì?"
Lâu Hành lắc đầu: "Không biết. Tôi phải dẫn người rời khỏi thành phố dưới đất một thời gian."
"Đi đâu?"
"Đi tìm phi thuyền." Lâu Hành không giấu diếm: "Tìm một chiếc phi thuyền đáp xuống nơi này."
Sơ Tranh: "??"
Tìm phi thuyền làm gì? Anh muốn chạy à!!
Lâu Hành nhìn Sơ Tranh, rất nghiêm túc nói cảm ơn: "Cảm ơn cô đã giúp tôi làm sáng tỏ chuyện lúc trước."
Lâu Hành cũng không biết Sơ Tranh làm chuyện này, khi cô nói với mình thì cả câu chuyện này đã kết thúc.
Nói thật Lâu Hành chưa từng gặp người nào như cô... Không, là người ngoài hành tinh.
"Cứ như vậy mà cảm ơn?" Anh đùa tôi à! Anh cũng không phải thành tâm cảm ơn tôi! Anh là một tên lừa đảo!!
Lâu Hành sững sờ, đại khái là cảm thấy mình chỉ nói hai câu như thế, thì đúng là có chút chưa đủ.
"Tôi đã nói với Hạ tiên sinh rồi, tạm thời cô có thể ở chỗ này, chỉ cần cô không gây chuyện, Hạ tiên sinh sẽ không làm phiền cô." Lâu Hành dừng lại một chút: "Chờ tôi trở lại... Mới cẩn thận cảm ơn cô."
Sơ Tranh: "Tôi sợ anh về không được."
Lâu Hành nghi hoặc: "Hả?"
Cái gì gọi là "Sợ hắn về không được"?
Sơ Tranh điềm nhiên như không có việc gì nói: "Tôi đi cùng anh."
Lâu Hành: "??"
-
Lâu Hành cũng không muốn dẫn theo Sơ Tranh, nhưng khi xuất phát, Sơ Tranh dẫn theo Nạp Hạ và Nạp Đông chậm rãi xuất hiện, anh Huy không thấy tung tích.
Mặt đất trải rộng khí độc, một người bình thường như anh Huy, không đi mới bình thường.
"Cô..."
Sơ Tranh cắt ngang lời Lâu Hành: "Anh mang theo tôi bên cạnh mới tốt, ai biết lúc nào tâm tình tôi không tốt, xốc tung cái thành phố dưới đất này thì sao."
Hạ Tiến bên cạnh nghe xong, lập tức nói: "Sơ Tranh tiểu thư có lòng này, Hạ mỗ thay tất cả mọi người ở thành phố dưới đất cảm ơn Sơ Tranh tiểu thư. Lâu Hành, cậu dẫn Sơ Tranh tiểu thư đi cùng đi."
Ông ta không hiểu rõ người ngoài hành tinh là Sơ Tranh này.
Giống như Thanh Đại có mục đích rõ ràng, ông ta ngược lại còn cảm thấy khá hơn một chút.
Sơ Tranh...
Nhìn qua không có hứng thú với gì cả, nhưng cô ở đây chính là nguy hiểm —— dù sao cũng khác biệt giống loài.
Không đánh nổi cô, còn không thể để cho cô đi đi sao?!
Lâu Hành: "..."
Cuối cùng Sơ Tranh leo lên xe của Lâu Hành.
Đội xe đi theo lối đi mà ông chủ Giả rời đi, đường không dễ đi lắm, xóc nảy đến kịch liệt.
Sơ Tranh cảm giác mình đang ngồi trên xe nhảy, mông bị xóc nảy đến sắp hỏng rồi.
Nhịn xuống!
Sơ Tranh hơi phồng má lên một chút, tận lực giữ vững thân thể, cam đoan mình không lung lay trên diện rộng.
Quá khó.
Nhóc đáng thương yếu ớt bất lực như cô, vì sao lại khó như vậy.
Tại sao cô lại muốn ra ngoài cùng thẻ người tốt chứ, ở thành phố dưới đất nằm không tốt sao?
"Cô dùng cái này lót đệm đi." Lâu Hành đưa một cái áo khoác qua: "Sẽ thoải mái hơn."
Sơ Tranh lạnh lùng liếc hắn một cái: "Anh nhìn từ đâu ra là tôi không thoải mái?"
Lâu Hành: "..."
Lâu Hành đặt áo khoác tới đằng sau Sơ Tranh.
Xe đột nhiên xóc nảy kịch liệt một cái, Lâu Hành và Sơ Tranh đều không có phòng bị, bị xóc một cái như thế, hai người đồng thời ngã về một phương hướng.
Thân thể Sơ Tranh dán trên cửa xe, cánh tay Lâu Hành vừa vặn đặt sau lưng cô, chống lấy cửa xe, một tay khác thì chống vào chỗ ngồi trước mặt.
Khoảng cách giữa hai người trong nháy mắt rút ngắn.
Ánh mắt Lâu Hành khẽ chuyển, dễ dàng trông thấy sườn mặt của Sơ Tranh.
Làn da trắng nõn nhẵn nhụi, giống như dương chi bạch ngọc thượng hạng, làm cho người ta rất muốn sờ một cái.
Sơ Tranh liếc mắt, đối đầu với ánh mắt Lâu Hành.
Ánh mắt kia nhẹ nhàng nhàn nhạt, như ánh sao trong ngân hà xa xưa vĩnh hằng, nhìn vào một chút, là có thể trông thấy những thời gian vĩnh hằng kia.
Ba giây sau.
Lâu Hành bỗng nhiên ngồi dậy, ngồi trở lại bên cạnh, tay chân dường như cũng không biết nên đặt ở đâu, nhịp tim không theo khống chế nhảy lên, mất đi quy luật.