Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Trong xe yên tĩnh một lúc, sắc mặt ông Trì tái xanh nhìn đồ vật trong tay.
Bên trong có chứng cứ Vạn Doanh và La Hưng gặp mặt, thậm chí là một chút ảnh chụp và video bất nhã.
Ông Trì rất muốn thuyết phục mình đây đều là Sơ Tranh làm giả, nhưng nhiều như vậy... Còn có video, thế này làm sao mà làm giả?
Sơ Tranh lại lấy ra một phần văn kiện, bỏ vào trong tay ông Trì: "Giám định ADN."
Tay ông Trì không tự chủ được run lên.
Phần văn kiện trước mặt này, giống như trở thành dòng nước lũ mãnh liệt, trong lúc nhất thời ông Trì không dám mở ra xem.
Thật lâu sau, ông Trì hít sâu một hơi, mở văn kiện ra.
Thuật ngữ phía trước xem không hiểu, ông Trì trực tiếp lật đến cuối cùng.
Kết quả giám định ADN —— không phải quan hệ cha con.
Đây không phải là con của ông ta...
Vạn Doanh không chỉ cắm sừng ông ta, mà ngay cả con cũng không phải của ông ta!
"Trì tiên sinh nghi ngờ phần văn kiện này, thì có thể tự mình đi làm thử một lần." Sơ Tranh nói: "Ở đây còn có một phần ghi âm, Trì tiên sinh nghe thử xem."
—— Trì Sơ Tranh hơn phân nửa đã chết, vốn còn muốn tìm cơ hội ra tay, không nghĩ tới chính nó xảy ra chuyện ngoài ý muốn, đây cũng là ông trời giúp chúng ta.
—— Anh Hưng, vậy kế tiếp làm thế nào?
—— Con của chúng ta bây giờ là người thừa kế duy nhất của Trì gia, sau đó thì chỉ cần chờ họ Trì xảy ra chuyện ngoài ý muốn nữa thôi.
—— Vậy phải đợi đến bao lâu?
—— Trông thấy cái này không? Mỗi ngày em thả cho lão uống một chút, đến lúc đó sẽ thần không biết quỷ không hay...
—— Anh Hưng, đây là cái gì? Sẽ không phạm pháp chứ?
—— Yên tâm, thứ này không tra ra được.
—— Thật sao?
—— Đương nhiên là thật, em còn không tin anh à? Anh có thể hại em chắc, chúng ta đang ở trên một chiếc thuyền.
Theo đoạn đối thoại trong ghi âm, sắc mặt ông Trì từ xanh biến thành đen, trong mắt mơ hồ có lửa giận đang thiêu đốt.
Sơ Tranh đưa đồ đến, nhiệm vụ hoàn thành, cô đẩy cửa xe ra xuống dưới: "Trì tiên sinh, tạm biệt."
Bởi vì ông Trì không cho người khác lên xe, nên bên ngoài vẫn còn không ít người đứng đấy.
Sơ Tranh xuống xe vừa lúc đối mặt với đám người này, đám người đối diện ai cũng lộ vẻ hoảng sợ.
Đây... Đây không phải là thiên kim nhà Trì tổng sao?
Không phải cô đã chết rồi sao?!!
Có ma à!
Sơ Tranh chậm rãi nhìn qua bọn họ, đeo khẩu trang lên, lên chiếc xe Ferrari đậu lại bên cạnh, trong ánh nhìn chăm chú kinh dị của mọi người, nghênh ngang rời đi.
Ma... Biết lái xe!
"Vừa rồi có phải tôi xuất hiện ảo giác không?"
"Tôi... Tôi cũng nhìn thấy..."
"Trì tổng... Trì tổng còn ở trong xe... Mau đi xem một chút."
"Trì tổng..."
Mọi người cùng nhau tuôn về phía xe, ông Trì êm đẹp ngồi ở bên trong, sắc mặt âm u, nhưng nhìn có vẻ không có vấn đề gì.
Có người đánh bạo hỏi: "Vừa rồi..."
Mặt mày ông Trì bình tĩnh như đè nén trước khi mưa bão tới, trầm giọng nói: "Lên xe."
Đám người đưa mắt nhìn nhau một hồi, nhanh chóng lên xe.
-
Vạn Doanh xách túi vừa mua vào cửa, bảo mẫu đang dỗ đứa bé đang khóc, Vạn Doanh nhìn đứa bé kia một chút, có chút bực bội: "Tại sao nó cứ khóc mãi thế hả?"
Bảo mẫu bất đắc dĩ: "Phu nhân, tôi cũng không biết, nếu không ngài ôm một chút xem?"
"Ôm gì mà ôm, tôi vừa mua quần áo, cả người nó toàn mùi sữa." Vạn Doanh ghét bỏ.
Bảo mẫu: "..."
Lúc ông Trì không ở nhà, Vạn Doanh vẫn luôn như thế này, bảo mẫu cũng đã quen rồi.
Vạn Doanh vừa định lên lầu, nghe thấy bên ngoài có tiếng xe, bà ta lập tức thả đồ xuống, đi ôm con: "Giúp tôi xách đồ lên trên đi."
Bảo mẫu: "..."
Vạn Doanh sẽ cho riêng bà ta một khoản tiền, bảo mẫu rất thức thời không nói gì, xách đồ lên lầu.
Vạn Doanh ôm đứa bé đi tới cửa: "Anh về rồi à chồng."
Sắc mặt ông Trì có chút âm trầm: "Ừ."
Ông Trì đi vào bên trong, không nhìn Vạn Doanh và đứa bé.
Nếu là trước kia ông Trì trở về chắc chắn sẽ ngay lập tức nhìn đứa bé, đáy lòng Vạn Doanh có chút kỳ quái.
"Chồng, anh sao thế."
Sao thế...
Ông Trì đè ép lửa giận, trầm giọng nói: "Chuyện làm ăn."
Vạn Doanh thở phào: "Rất phiền phức sao?"
Ông Trì: "Ừ."
Ông Trì bây giờ nhìn thấy Vạn Doanh là có thể nhớ tới những "chứng cứ" kia, hận không thể bóp chết con đàn bà này.
Ông ta nuôi cho ăn ngon uống sướng, cấp tiền cho mà tiêu, thế mà bà ta lại ngoại tình cắm sừng mình!
Nhưng ông Trì đè ép lửa giận xuống, lấy cớ mình làm việc không thuận lợi, trực tiếp vào thư phòng.
Vạn Doanh cũng không nghĩ nhiều, chờ ông Trì vừa đi, giao đứa bé cho bảo mẫu vừa xuống, cũng xách túi trở về phòng.
Để lại đứa bé khóc rống và bảo mẫu bất đắc dĩ.
Ngày hôm sau ông Trì thức dậy lại không có gì khác thường so với thường ngày, vẫn chiều Vạn Doanh và đứa bé như thường ngày, chỉ là khi nhìn kỹ lại, sẽ phát hiện đáy mắt ông Trì lóe ra hàn quang.
Ông Trì giảm bớt số lần về nhà, Vạn Doanh muốn hạ cho ông ta chút gì đó, thì nhất định cũng phải tìm được thời cơ khi ông ta về nhà đã.
"Chồng à, thấy gần đây anh bận rộn như thế, đây là canh gà đặc biệt hầm cho anh đấy, anh uống một chút đi."
Vạn Doanh đưa canh gà đến thư phòng của ông Trì.
"Đặt xuống đó đi, lát nữa anh uống, em ra ngoài trước đi."
Vạn Doanh hơi chần chờ: "Vậy anh nhất định phải uống đấy, thấy anh gần đây mệt mỏi, người ta đau lòng."
Đáy lòng ông Trì cười lạnh, trên mặt không hiện ra, giống như bình thường gật đầu: "Được, mau đi ra ngoài đi, anh còn đang làm việc."
Vạn Doanh cong môi cười một tiếng, rời khỏi thư phòng.
Chờ Vạn Doanh vừa đi, ông Trì lập tức rót một phần ba canh gà vào hộp, sau đó chỗ còn lại thì đổ vào bồn hoa bên cạnh.
Ông Trì đưa canh gà đi kiểm tra, kết quả chỉ nói là có chút vật chất vượt chỉ tiêu, nhưng ăn thì sẽ không tạo thành vấn đề gì.
Ông Trì tìm quan hệ, đưa đồ vật đến phòng thí nghiệm tân tiến hơn kiểm tra.
Cuối cùng ông Trì lấy được một phần báo cáo, bên trong có bỏ thêm một loại vật chất, nếu như ăn một thời gian dài, sẽ gia tăng tỷ lệ tim đột tử.
Hơn nữa cuối cùng sẽ chỉ nhận định vì trái tim không ổn mà đột tử, còn không tra ra được gì khác hơn.
Phía sau lưng ông Trì phát lạnh từng đợt, khoảng thời gian này Vạn Doanh đã cho ông ta ăn bao nhiêu?
Cố gắng giữ bình tĩnh...
Không tức giận...
Ông Trì hít sâu hai cái, ngăn chặn lửa giận.
Ông Trì thừa dịp Vạn Doanh không có ở nhà, tìm người đến lắp camera.
Cái này không nhìn thì không biết, vừa nhìn là thấy giật mình.
Vạn Doanh ở trước mặt ông ta, và ở trước mặt người ngoài, căn bản chính là hai người khác nhau.
Bình thường ở trước mặt ông ta biểu hiện ra yêu thương con cỡ nào, thì kết quả ở phía sau lại là nhìn cũng chẳng muốn nhìn chút nào.
Ông Trì đột nhiên thấy may mắn vì đây không phải con của ông ta.
Chờ ông Trì bên này thu thập chứng cứ xong xuôi, lập tức báo cảnh sát.
Vạn Doanh bị cảnh sát đưa đi, vẫn còn không biết chuyện gì xảy ra.
Chứng cứ trong tay ông Trì, tăng thêm những thứ Sơ Tranh cho ông ta, phía cảnh sát rất nhanh xác định được La Hưng làm chủ mưu, bắt về quy án.
Sau khi hai người bị nhốt vào tù, đại khái vẫn không rõ, rốt cuộc là tại sao bọn họ lại bại lộ.
Vạn Doanh muốn gặp ông Trì, bị ông Trì từ chối.
Người như ông Trì, tâm mà cứng lên, thì có lẽ chính là ý chí sắt đá.
Vạn Doanh phản bội ông ta, còn muốn hại ông, ông ta làm sao có thể mềm lòng được.
Vạn Doanh chịu không nổi tra hỏi, nên khai ra trước, còn đẩy hết thảy trách nhiệm về phía La Hưng.
La Hưng tức giận đến mắng to, những bây giờ cũng không làm nên chuyện gì được, chứng cứ quá nhiều, sau một thời gian giằng co, cuối cùng La Hưng chỉ có thể khai ra chuyện mình từng làm.
Hai người nửa đời sau có lẽ đều phải trôi qua trong tù.
*
Nội dung tiếp theo đơn thuần là nói bừa.
【 Bây giờ người xấu đều chỉ có thể giao cho chú cảnh sát, cho nên mọi người chấp nhận xem đi hì hì hì. 】