Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Nửa ngày sau An Tịch vẫn không tìm được, Sơ Tranh đi tới cửa nhìn hắn.
Nam sinh có thể là bởi vì sốt ruột, trên trán đổ một tầng mồ hôi mỏng, đồ bị hắn lật đến loạn thất bát tao.
Nghe thấy tiếng bước chân của Sơ Tranh, An Tịch hơi ngước mắt: "Sẽ tìm được ngay đây, cô chờ tôi một chút."
Sơ Tranh gật đầu, ra hiệu hắn tiếp tục.
Thư phòng không tính là rộng rãi, Sơ Tranh nhìn thấy một vài bức ảnh dán trên bức tường bên cạnh cửa ra vào.
Đều là ảnh chụp chung, chắc là ảnh chụp tốt nghiệp ở các giai đoạn khác nhau.
Sơ Tranh liếc mắt nhìn qua, không nhìn ra trong này có An Tịch hay không.
Nhưng mà...
Tấm ảnh nhìn qua giống như ảnh chụp tốt nghiệp trung học ở giữa, sao lại quen quen nhỉ?
Sơ Tranh lấy điện thoại di động ra, ấn mở vòng kết nối bạn bè của nguyên chủ, rất nhanh trượt đến phía dưới.
Nguyên chủ có một tấm ảnh chụp tốt nghiệp trung học giống vậy...
Nói giống cũng không quá chuẩn xác, chỉ là đồng phục giống, tên trường học cũng giống.
Sơ Tranh nhìn xuống thời gian hơi mờ phía trên hình, tấm hình An Tịch treo sớm hơn tấm nguyên chủ đăng một năm.
Nói cách khác... An Tịch là đàn anh khóa trên của nguyên chủ?
Khoan đã!
Cô đàn em nguyên chủ này chơi trò gì kỳ cục vậy!
Ký ức kịch bản thật sự cũng chỉ là ký ức kịch bản, Sơ Tranh hoàn toàn không cách nào tiếp thu được ý nghĩ từng tồn tại của thân thể này.
"Tìm được rồi."
Tay Sơ Tranh run một cái, nhanh chóng cất điện thoại về lại trong túi.
"Cô đang nhìn thì thế?"
Sơ Tranh chỉ về phía vị trí ảnh chụp, trấn định hỏi: "Ảnh chụp tốt nghiệp của anh à?"
An Tịch nhìn sang theo: "Ừ... Đây là ảnh tốt nghiệp trung học của tôi, sao thế?"
Sơ Tranh tùy ý hỏi: "Anh ở chỗ nào?"
An Tịch chỉ vào vị trí biên giới: "Chỗ này... Lúc ấy tôi vẫn còn khá thấp, bị chặn."
Sơ Tranh nhìn sang, quả thật bị chặn, chỉ lộ ra nửa gương mặt.
Sơ Tranh không tiếp tục đề tài này nữa.
An Tịch cầm trong tay một chồng giấy A4 rất dày, có cảm giác hơi cũ, có lẽ là vì chủ nhân từng lật ra nhiều lần.
Hắn đưa chồng giấy A4 kia cho Sơ Tranh: "Đây vốn là bản thảo đầu tiên của tôi, nhưng biên tập nói không được, cho nên mới sửa lại, nhưng tôi vẫn thích bản này hơn."
Trong trí nhớ của nguyên chủ có « Vực sâu tội ác », Sơ Tranh cấp tốc lướt qua ký ức của nguyên chủ một lần, biết đại khái viết gì và nội dung kết cục.
Nội dung chủ yếu là nói về ván cờ giữa một cảnh sát nằm vùng và đại lão xã hội đen.
—— Không phải tình anh em, là kịch bản rất đứng đắn.
Bởi vì năng lực kể chuyện của hắn rất tuyệt, nên cho dù là câu chuyện nặng nề như vậy, độc giả cũng rất thích.
Nhưng Sơ Tranh nghĩ nghĩ, cảm thấy những độc giả kia đại khái là xem nó như tình anh em mà đọc.
Trong trí nhớ của nguyên chủ, có không ít ký ức liên quan đến phương diện này, nguyên chủ còn vì cái này mà viết một bài văn dài ba ngàn chữ khiển trách.
Nội dung là gì Sơ Tranh không rõ lắm, cô chỉ biết nguyên chủ viết ba ngàn chữ, nhịn suốt cả đêm.
Đây là anti-fan quá chuyên nghiệp rồi!
Cánh cửa bôi đen cũng rất cao.
Không phải ai cũng có thể trở thành một anti-fan đủ tư cách đâu.
Sơ Tranh lật đến tờ đầu tiên, đơn giản nhìn qua hai lần, kịch bản hẳn là phát sinh thay đổi từ khi thân phận nằm vùng bị bại lộ.
Trong sách xuất bản, sau khi thân phận nằm vùng bị phát hiện thì bắt đầu rút lui khỏi bên cạnh đại lão, bắt đầu đánh tiếp bàn cờ ở khoảng cách xa.
Mà bản bây giờ cô xem, sau khi thân phận nằm vùng bị bại lộ, cũng không hề rời đi mà vẫn ở lại như cũ.
Thiết lập là mặc dù đại lão nghi ngờ hắn, nhưng vẫn không có chứng cứ xác thực, cho nên nằm vùng ở lại nơi đó, chỉ nhìn như vậy, kịch bản dường như càng thêm kích thích.
Chỉ là dính đến nội dung, có thể sẽ có một số tuyến đường vượt quá mức bình thường.
Sơ Tranh xem rất nhanh, An Tịch cũng không quấy rầy cô, yên tĩnh cầm quyển sách, ngồi ở bên cạnh xem.
Số lượng từ không tính là nhiều, Sơ Tranh rất nhanh liền xem hết.
Kết cục không giống như bản kia, kết cục bản này là nằm vùng chết, đại lão sống sót, sau cùng là một màn đại lão tặng hoa cho bia mộ không khắc tên của nằm vùng.
Nhưng bản xuất bản của hắn thì lại là nằm vùng giải quyết xong đại lão, loại trừ toàn bộ tập đoàn tội phạm.
"Đọc xong rồi à?" An Tịch thấy Sơ Tranh khép chồng giấy A4 kia lại, lập tức để sách xuống.
"Ừ." Sơ Tranh để nó lên bàn.
"Cô cảm thấy kết cục nào tốt hơn?" Trong mắt An Tịch lóe lên ánh sáng, dường như muốn nghe một chút ý kiến của Sơ Tranh.
"Tôi thích bản này." Sơ Tranh nói: "Tại sao anh lại muốn viết như thế?"
Kết cục của một quyển sách, luôn luôn lấy kết thúc là nhân vật chính nghĩa chiến thắng thế lực ác.
Có rất ít người sẽ như vậy viết, trừ phi có quyển 2...
Nhưng quyển tiểu thuyết này, mặc kệ là nhìn từ bố cục hay là kịch bản, bản thân tác giả đều không có bất kỳ xu thế định viết quyển 2 gì.
"Con người khi còn sống là không hoàn mỹ." An Tịch ôm sách, đầu ngón tay vô ý thức cọ cọ mặt sách: "Sách cũng thế... Ừm, cũng có thể là tư tưởng của tôi không tốt lắm, nhà tư vấn tâm lý trước kia cũng từng nói với tôi như vậy."
Khi viết quyển sách này, hắn đang đứng trong một loại trạng thái rất kỳ quái.
Giống như nhìn cái gì cũng là màu xám, không có nửa điểm sắc thái.
Nhà tư vấn còn nói nếu hắn cứ tiếp tục như thế thì có thể sẽ sinh ra uất ức, nhưng mà... Hắn viết quyển sách này gặp được Phí Tu, sau đó tình huống chuyển biến tốt hơn rất nhiều.
"Anh nghĩ gì cũng đúng."
Thẻ người tốt sao có thể có lỗi chứ!
Nếu thẻ người tốt có lỗi mời đọc lại điều thứ nhất.
An Tịch chớp mắt, trong con ngươi màu hổ phách chứa đựng ánh sáng nhỏ vụn: "Cô thích sách của tôi không?"
"Thích."
"Vậy cô..."
Ong ong ong...
Điện thoại của Sơ Tranh có người gọi đến, tiếng rung cắt ngang lời An Tịch.
An Tịch cười, ra hiệu cô nghe.
Sơ Tranh nghe điện thoại xong trở về: "Vừa rồi anh muốn nói gì?"
An Tịch lắc đầu: "Không có gì, tôi cho là cô sẽ không thích phiên bản kia, chú Phí cũng nói tôi viết quá âm u."
Nếu như hắn dùng kết cục này, An Tịch cảm thấy quyển sách kia có thể sẽ không bán được quá tốt.
Sơ Tranh để di động lên bàn, lại mở phần bản thảo kia ra: "Con người vốn hay thay đổi, có ánh sáng thì có bóng tốt, kết cục như vậy càng phù hợp với thiết lập nhân vật lúc ban đầu."
Ngoài dự liệu, hợp tình hợp lý.
Mà bản sửa đổi kia, thì có vẻ hơi cưỡng ép chính nghĩa.
Sơ Tranh nói không nhiều lời, nhưng đối với An Tịch mà nói, lại giống như một liều thuốc tốt.
Loại cảm giác được tán đồng ấy, An Tịch thật sự đã rất lâu rồi không cảm nhận được.
"Toilet ở đâu?" Sơ Tranh cảm giác bụng có chút không thoải mái, nhịn nửa ngày, vẫn hỏi An Tịch.
An Tịch nhanh chóng chỉ phương hướng: "Bên kia."
Sơ Tranh vào toilet, một mình An Tịch ngồi trên ghế sofa, lật bản thảo trong tay.
Ong ——
Ong ong ong ——
An Tịch nhìn lên trên bàn, điện thoại của Sơ Tranh dường như có tin nhắn gửi đến, rung lên mấy lần.
Màn hình sáng lên, lại chậm chạp tắt đi.
Ong ——
Màn hình lần nữa sáng lên.
An Tịch không có ý định nhìn điện thoại Sơ Tranh, nhưng hắn giống như trông thấy tin tức nhảy ra trong màn hình, có nhắc đến tên của hắn.
Hình như là tin tức Weibo...
An Tịch nhìn về phía toilet một chút, đáy lòng có chút chần chờ.
Nhưng mà lòng hiếu kỳ điều khiển, biết rõ nhìn lén là không tốt, An Tịch vẫn vươn tay, nhẹ nhàng ấn vào màn hình.
Màn hình vừa chuẩn bị tắt đi trong nháy mắt sáng lên, trực tiếp mở khoá —— cô không khóa.
*
An Tịch: Tôi biết tôi như vậy là không đúng, nhưng tôi không khống chế nổi chính ta!
【 Đừng khống chế tay bỏ phiếu của các bạn, để nó ném ném ném! 】
【 Vé tháng nha ~ xông lên ~~ 】