Editor: Yuuri: Yuuri_Yy
Beta: Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
An Tịch bị làm cho đau đầu, đối mặt với người tới lôi kéo làm quen, càng có chút phiền muộn.
"Xin lỗi, tôi không dùng Wechat." An Tịch rất lễ phép từ chối đối phương.
"A..."
Ở thời đại này còn có ai mà không dùng Wechat, ý từ chối rõ ràng như vậy, ai cũng có thể nghe ra được.
Mọi người hai mặt nhìn nhau một lát, ai nấy đều ngồi trở lại, không tiếp tục quấy rầy An Tịch.
An Tịch giơ tay xoa thái dương, đang định nói với ông chủ quán bar rằng hắn đi về trước, bên cạnh đột nhiên có người tới gần, sau đó thả đồ xuống trước mặt hắn.
Lúc này phần lớn người trên bàn đều đã uống khá nhiều, đang nói nhảm lung tung, không có ai chú ý đến bên này.
An Tịch quay đầu nhìn, Sơ Tranh đã đi về vị trí của mình, đưa một phần khác cho Vu Hàm.
"Cảm ơn, cô thật tốt!"
【 Chúc mừng tiểu tỷ tỷ lấy được thẻ cảm ơn×1 】
Sơ Tranh mặt không đổi sắc ngồi xuống, nếu không phải có thể quét thẻ, ta sẽ tốt với cô?!
A!
Đại lão là lạnh lùng vô tình!
An Tịch nhìn đồ ăn trước mặt một chút, là một bát cháo nóng, bên trong có bắp ngô và khoai lang, lộ ra hương vị thơm ngọt.
An Tịch nghĩ mãi mà không rõ vì sao Sơ Tranh lại cho mình một phần.
Cách hai người, An Tịch cũng không tiện nói chuyện, chỉ có thể cầm lấy thìa, ăn vài miếng.
Cháo nóng nuốt xuống, dạ dày hơi khó chịu của An Tịch đã dễ chịu hơn nhiều.
-
Cơm nước xong xuôi, ông chủ quán bar đã nằm sấp trên bàn ngáy o o, mọi người chỉ lo đi ra ngoài, cũng không chú ý ai đi trả tiền.
Mọi người đỡ lấy nhau đi ra ngoài.
Có lẽ ông chủ quán bar bị làm tỉnh lại, chỉ vào một người: "Cái kia, An Tịch à, cháu... cháu có thể trở về không?"
An Tịch đang đứng ở một chỗ khác: "..."
"Bằng không thì cháu theo chú về trước đi?"
"Không cần, cháu có thể tự về."
"Hả?? Sáo cháu lại nói chuyện ở bên kia?" Ông chủ quán bar kỳ quái hỏi.
An Tịch: "..."
Đàn ông có tuổi uống say rất khó chiều, mấy người hợp lực nhét ông chủ quán bar lên xe, những người còn lại cũng tản đi.
"Sơ Tranh, vậy tôi về trước nha." Vu Hàm và Sơ Tranh không cùng đường, phất phất tay với cô rồi rời đi cùng một nhân viên khác.
Cửa chính rất nhanh chỉ còn lại Sơ Tranh và An tịch.
An Tịch không chú ý tới Sơ Tranh đứng ở phía sau, hắn kéo khẩu trang lên trên một chút, chuẩn bị đi về.
"Cùng đi?"
An Tịch bị âm thanh đột nhiên phát ra làm kinh động, quay đầu lại, trong con ngươi màu hổ phách còn mang theo vài phần kinh ngạc.
"Sao?"
"Tôi ở khu nhà kế bên nhà anh." Sơ Tranh nói: "Cùng về?"
"Ừ....Được." An Tịch đáp một tiếng.
Khó trách cô đưa đồ đến cho mình, trước đó còn gặp cô bên ngoài tiểu khu.
Giờ này không có tàu điện ngầm, xe trên đường đều rất ít, hai người đứng ở ven đường hơn mười phút, mới có một chiếc xe.
Đứng ở bên ngoài trống trải, không có cảm giác xấu hổ như vậy, lúc này không gian thu nhỏ lại, An Tịch mới phát giác được bầu không khí rất ngột ngạt.
"Vừa rồi... Sao cô lại mua cháo cho tôi?"
Sơ Tranh cúi đầu nhìn điện thoại di động, tùy ý nói: "Thấy anh không ăn gì, anh không thích?"
"Không có... Ăn rất ngon." Nam sinh lắc đầu: "Cảm ơn."
Anh cảm ơn còn không thành tâm bằng Vu Hàm đâu!
Sơ Tranh không trả lời hắn, chuyên tâm nhìn điện thoại di động.
An Tịch quanh năm bế quan sáng tác, đối với loại giao lưu này mặc dù không có chướng ngại, nhưng cũng không nói nhiều.
Ban đêm không kẹt xe, ban ngày kẹt xe cần hơn một tiếng mới đến, bây giờ mới nửa tiếng đã đến.
Sau khi xuống xe, An Tịch chần chờ, vẫn lấy điện thoại di động ra: "Có thể thêm phương thức liên lạc chứ?"
"Không phải anh không có Wechat sao?"
"..." An Tịch xấu hổ, giải thích: "Tôi... Không thích thêm người xa lạ."
Sơ Tranh nhìn hắn mấy lần, rồi kết bạn với An Tịch.
"Vậy... Ngủ ngon." An Tịch kéo khẩu trang xuống, khẽ cười với Sơ Tranh.
Dáng dấp vốn đã rất đẹp, giờ còn cười với cô, đây không phải là muốn mạng cô sao?
Sơ Tranh nhanh chóng chuồn.
Bằng không thì lát nữa người nối nghiệp chủ nghĩa xã hội sẽ bị đá ra khỏi group chat.
Trở lại chung cư, Sơ Tranh ấn mở vòng kết nối bạn bè của An Tịch xem một chút.
Tên của An Tịch chính là một chữ "Tịch", vòng kết nối bạn bè đa số là chia sẻ, nhưng Sơ Tranh cũng không nhìn thấy nội dung liên quan đến sách của hắn.
Đại bộ phận đều là bài hát, và một chút thơ văn xuôi, hoặc là một đoản văn viết không tệ.
Cũng có một chút nội dung là An Tịch viết, nhưng đều rất ngắn gọn.
Vòng bạn bè này nhìn vào chính là loại rất có văn hóa có khí chất.
Sơ Tranh lại ấn mở vòng kết nối bạn bè của mình nhìn một chút...
Ba mươi giây sau cô quả quyết cài đặt vòng kết nối bạn bè thành chỉ xem được tin tức đăng ba ngày gần nhất.
Nguyên chủ cả ngày đều đăng những thứ lộn xộn gì không... Quá ngu ngốc!! Đây quả thật là làm nhục hình tượng đại lão cao quý lãnh diễm của ta.
-
An Tịch nằm trên ghế sofa, không cẩn thận nhấn vào đổi mới, kết quả nội dung vừa rồi còn thấy, trong nháy mắt liền biến thành trống không.
Hả?
An Tịch thoát ra ngoài, lại nhấn vào, vẫn như vậy.
An Tịch nhìn chằm chằm màn hình điện thoại di động một hồi, vô thanh vô tức buông điện thoại xuống, nằm trên ghế sofa, nhìn chằm chằm đèn trên đỉnh đầu xuất thần.
-
Ông chủ quán bar ngày hôm sau tỉnh rượu, hỏi ai trả tiền.
Kết quả không một ai đứng ra.
Ông chủ quán bar không hiểu ra sao, nhắn tin cho An Tịch.
[ Tửu Tửu Linh: Đêm qua cháu trả tiền à? ]
[ An Tịch: Không phải. ]
[ Tửu Tửu Linh:... ]
Kỳ quái, tại sao không ai nhận?
Hôm qua bọn họ nhiều người như vậy, giá bữa cơm kia cũng không thấp...
Sơ Tranh thâm tàng bất lộ, yên lặng đi qua bên người ông chủ quán bar.
Cuối cùng bữa cơm này rốt cuộc do ai trả tiền, trở thành một câu hỏi không lời giải đáp.
-
Quán cà phê nào đó.
Vạn Doanh như ăn trộm, sau khi đi vào hết nhìn đông lại tới nhìn tây, cuối cùng đi lên lầu.
Sơ Tranh đội mũ, đi theo đằng sau Vạn Doanh.
Vạn Doanh lên phòng riêng trên lầu, Sơ Tranh lưỡng lự ở cửa phòng riêng một lát, thấy nhân viên phục vụ đi lên, lập tức kéo cô ta.
"Giúp tôi một việc."
Nhân viên phục vụ: "??"
-
Trong phòng riêng.
Vạn Doanh ngồi đối diện một người đàn ông, nhìn qua chắc cũng tầm tuổi với Vạn Doanh, tướng mạo coi như đoan chính, khá là đẹp trai.
"Em chắc chắn cô ta không nhìn thấy chứ?" Lúc này sắc mặt người đàn ông kia không tốt lắm.
"Em đã thăm dò rồi, chắc hẳn cô ta không nhìn thấy." Vạn Doanh nói: "Nếu cô ta nhìn thấy, thì với tính tình kia của cô ta, đã sớm nháo đến chỗ lão Trì rồi, bây giờ không có động tĩnh gì, chắc chắn cô ta không nhìn thấy."
Cộc cộc...
Vạn Doanh im lặng, người đàn ông nói một tiếng: "Vào đi."
Nhân viên phục vụ đưa đồ ăn vào, hai người tùy ý chọn đề tài trò chuyện, phục vụ đưa đồ ăn lên xong, lại đến bên cạnh thu dọn đồ.
Chờ phục vụ rời đi, Vạn Doanh lập tức nói: "Anh Hưng, về sau chúng ta gặp mặt vẫn nên cẩn thận một chút đi, không nên chọn ở những nơi thế này nữa."
La Hưng đại khái cảm thấy có đạo lý: "Anh biết rồi, họ Trì kia không hoài nghi em chứ?"
"Ông ta có thể hoài nghi gì được, anh Hưng yên tâm." Vạn Doanh cười nói: "Nhưng mà, anh Hưng, anh nói xem em có nên mang thai không?"
Biểu cảm của La Hưng có chút âm trầm: "Em muốn mang thai con của ông ta?"
"Dĩ nhiên không phải." Vạn Doanh đứng dậy, ngồi vào trong lòng La Hưng, hờn dỗi một câu: "Người ta có mang thai cũng phải mang thai con của anh nha."
"Nếu em có con, không phải ông ta sẽ tín nhiệm em hơn sao? Hơn nữa, nếu như sinh con trai thì sau đó..."