Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 157: Người giàu nhất mạt thế (22)




Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

"Tất cả giơ tay lên hết cho tao!"

Âm thanh quát lớn đầy thô cứng, truyền đến từ phía trên thùng chứa hàng.

Dịch Tiếu và Hạ Thành đang dọn đồ bị dọa đến tay chân mềm nhũn, đồ đạc cạch một tiếng rơi xuống đất, đạn dược từ trong rương lộ ra ngoài.

Dũng ca và Bảo ca ở thùng hàng bên cạnh cũng nghe thấy âm thanh, đồng thời yên tĩnh lại, vểnh tai lên lắng nghe động tĩnh bên ngoài.

"Tất cả giơ tay lên hết cho tao!" Người phía trên lại quát một tiếng.

Dịch Tiếu và Hạ Thành cơ hồ giống y như nhau.

Giơ tay lên, ôm đầu ngồi xuống.

"Người ở bên trong, giơ tay lên đi ra đây!"

Dũng ca đưa cho Bảo ca một khẩu súng, rồi làm cái thủ thế của xã hội đen.

Bảo ca: "???" Cái gì?

Dũng ca: "..."

Dũng ca hạ giọng: "Tôi ra ngoài trước, anh cứ tùy theo hoàn cảnh mà hành sự."

Từ vị trí của hắn còn có thể nhìn thấy Dịch Tiếu, ngón tay Dịch Tiếu chống lên mặt đất, chỉ vào một phương hướng nào đó.

Dũng ca hít sâu một hơi, vừa chuẩn bị lao ra, thì thấy một cái bóng đen rơi xuống, ầm một tiếng ngã ngay trước mặt Dịch Tiếu và Hạ Thành.

Nữ sinh nhảy từ trên cao xuống, đá vào bụng người kia.

Súng trong tay người kia rơi xuống, cơ thể một đường trượt về phía sau, đến khi đụng vào thùng chứa hàng mới dừng lại.

Dũng ca: "..." Cho người ta một cơ hội thể hiện không được sao!

"Mẹ nó thành thật một chút cho tao!"

Vô số họng súng chĩa vào bọn họ, phía trên thùng đựng hàng và hai bên đều có người xuất hiện, bọn họ bị vây lại.

Dũng ca: "..." Bây giờ có phải lúc ta nên lên luôn không nhỉ!

Nhưng mà thần sắc Sơ Tranh bình tĩnh... giơ tay lên?!

Không phải đâu lão đại!

Khí phách của cô đâu?

Sao lại nhận thua rồi?

Dịch Tiếu và Hạ Thành vốn đang ngồi xổm trên mặt đất nên cũng không cần đổi tư thế, tiếp tục ngồi xổm.

"Bỏ vũ khí xuống!"

"Nói mày đó, mẹ nó có nghe không, bỏ vũ khí xuống!"

"Ầm!"

Tay Dũng ca run lên một cái, vũ khí rơi xuống đất, hắn bị đuổi đến bên cạnh Sơ Tranh, Bảo ca còn đang ở thùng hàng bên cạnh cũng bị người ta dẫn ra.

"Sao lại nhận thua?" Dũng ca hạ giọng hỏi.

"Nhiều người, có súng." Sơ Tranh bình tĩnh trả lời Dũng ca.

"Cũng không nhiều lắm, có thể lao ra mà."

Sơ Tranh chậm rì rì bổ sung câu nói của mình: "Đánh không thắng."

"???"

Đây không phải là lời cô nên nói đâu?!

Cái tư thế một người giữ ải, vạn người khó qua lúc trước đâu?

Cái dị năng quỷ dị kia đâu?

Đánh không thắng là thao tác gì chứ?

"Vận khí của chúng mày còn khá tốt đấy." Một người đàn ông có lông mày hình chữ bát trong đó ngó ngó vào thùng hàng: "Vừa mở ra mà đã có nhiều vũ khí như vậy."

"Ừ." Sơ Tranh gật đầu đồng ý, cô cũng cảm thấy vận khí rất tốt, nên mới gặp phải nhiều con chó điên chặn đường thế này.

"..." Mẹ nó ai bảo cô gật đầu!

Nhưng lời đã nói ra, nên lông mày chữ bát chỉ có thể nghẹn ra một tiếng hừ lạnh.

Lông mày chữ bát ngờ vực đánh giá Sơ Tranh, biểu hiện của cô gái này so với những người phụ nữ bọn họ từng gặp rất không giống nhau.

Trên mặt không có kinh hoảng, cũng không có nịnh nọt như một số người phụ nữ khác.

Cô quá bình tĩnh...

Bình tĩnh đến mức làm cho người ta sợ hãi.

"Dẫn về trước đi."

"Tất cả đứng lên, đứng dậy, đứng dậy, nhanh lên, đừng có mà lề mề, tay đặt ở chỗ tao có thể nhìn thấy, ai mà dám làm ra động tác gì thì đừng trách ông mày không khách khí..."

Năm người bị ép đi theo những người này đến trụ sở chính của bọn chúng ở bến cảng.

Tòa cao ốc đã được gia cố, rõ ràng là cứ điểm của đám người này.

Bọn họ bị dẫn lên tầng hai, rồi trực tiếp nhốt vào một căn phòng.

Sơ Tranh nhìn ngó bốn phía, Vương Giả ở bên tai cô liên thiên không ngừng, phiền chết mất.

【 Tiểu tỷ tỷ, cô nhanh nhanh lên a! Thẻ người tốt của cô vẫn chờ cô tới cứu kia kìa! 】

Để hắn đợi đi.

Dù sao cũng không kém cỏi thế đâu, không phải sau này còn hắc hóa được à? Điều đó chứng minh bây giờ không chết được!

【 Hắc hóa nha! 】

Nhốt lại là được, sợ cái gì.

【...】 Tiểu tỷ tỷ, loại chuyện không bằng cầm thú như thế, sao cô có thể nói như hợp tình hợp lý lắm vậy hả!

Cô hắc hóa cô... ghê gớm a!

Hạ Thành vẫy vẫy Sơ Tranh: "Cô Sơ Tranh, bọn họ chuyển hết vũ khí lên xe rồi."

Sơ Tranh đi đến trước cửa sổ, nhìn xuống phía dưới, những người kia đang chuyển vũ khí lên xe, hơn nữa còn có không ít người đang dọn những đồ đạc khác, nhìn có vẻ như đang định rời khỏi chỗ này.

Mặc dù đồ đạc ở bến cảng rất nhiều, nhưng một khi zombie tuôn ra thì cũng là nơi chết đầu tiên, chỗ này không phải địa điểm lý tưởng để ở lại lâu dài.

"Lại có người tới..."

Bảo ca chỉ vào những người ở phía xa xa đang hướng đến chỗ này.

Sơ Tranh: "..." Thật là có duyên nha.

Mấy người đi ở giữa đám người kia rõ ràng là đoàn người của Ninh Ưu, hiển nhiên cũng bị bọn họ bắt được.

Xui xẻo nha.

...

Tầng hầm của trụ sở chính.

Hai người đàn ông để trần nửa thân trên dựa vào cửa hút thuốc, trong tầng hầm có tiếng thét chói tai của phụ nữ, tiếng khóc rống của đứa bé, và tiếng chửi mắng của đàn ông cùng với âm thanh đánh đập.

Hơn mười phút sau, một người đàn ông kéo lưng quần hùng hổ đi ra.

Bên trong phòng giam giữ ba người phụ nữ và hai đứa bé, cùng với hai nam sinh nữa.

Người phụ nữ ôm cơ thể khóc nức nở, từ đó có thể đoán được vừa rồi đã xảy ra chuyện gì.

Hai đứa bé trốn trong góc khuất, trong đôi mắt vốn đen nhánh và sáng ngời, lúc này tràn ngập hoảng sợ và tuyệt vọng.

Mà hai nam sinh kia, một người trong số đó nằm rạp trên mặt đất, nếu như không phải cánh môi còn đang đóng mở, thì có lẽ người ta sẽ cảm thấy hắn đã chết rồi.

Bên cạnh hắn là một thiếu niên, thiếu niên cúi thấp đầu, ngồi dựa vào tường, cánh tay đặt trên đầu gối, máu trên đầu ngón tay nhỏ giọt xuống mặt đất.

Ánh sáng yếu ớt của tầng hầm, phác họa lên thân hình tinh tế mà đơn bạc của thiếu niên, làm bóng dáng in trên tường hiện lên một độ cong vặn vẹo, vô cớ làm cho người ta thấy dữ tợn và sự sợ hãi đầy áp lực.

Tí tách...

Giọt máu rơi xuống đất, hòa vào trong vũng máu.

Nhưng vào lúc này.

Tiếng bước chân hỗn loạn từ bên ngoài truyền đến.

Người trong tầng hầm hoảng sợ nhìn cánh cửa cách đó không xa, giống như chỗ đó sắp có mãnh thú nhào vào.

Nhưng không có, cánh cửa tầng hầm bị hung hăng đóng lại.

Pằng pằng pằng...

Tiếng súng từ gần đến xa, tiếng bước chân và tiếng mắng cũng dần dần xa dần.

Không biết trôi qua bao lâu, bên ngoài chợt im lặng.

Đột nhiên lâm vào tĩnh mịch.

Làm lòng người sinh ra sự sợ hãi.

Cộc...

Lộc cộc...

Tiếng bước chân dần dần tới gần, tất cả mọi người co lại trong góc khuất, sợ hãi nhìn chằm chằm vào cánh cửa kia.

Bên ngoài dường như có âm thanh trò chuyện, nhưng quá mơ hồ, bọn họ không nghe được đang nói cái gì.

"Ầm!"

Cánh cửa tầng hầm bị đạp bay, rơi vào trong, làm bụi bặm bay lên.

Sơ Tranh trấn định thu chân lại, không nhìn mấy người đang nuốt nước miếng bên cạnh, tiến vào tầng hầm.

Tầng hầm không lớn, Sơ Tranh vừa liếc mắt đã nhìn thấy thiếu niên đang ngồi dựa vào tường.

Cô đi về phía bên kia.

Sơ Tranh nhìn thấy bóng người bên kia không nhúc nhích tí nào.

Sẽ không chết chứ?

Không đâu.

Hắn còn chưa hắc hóa mà, làm sao treo được, cho dù treo, thì cũng phải chờ sau khi hắc hóa chứ nhỉ?

Ừm!

Sơ Tranh trấn định đứng trước mặt thiếu niên, ba người phụ nữ trong tầng hầm ôm lấy nhau, thân thể run rẩy đến lợi hại.

Sơ Tranh đứng ba giây.

Vẫn không có phản ứng.

Sơ Tranh: "..."

Không phải thẻ người tốt thật sự treo rồi đấy chứ?!

Nội tâm Sơ Tranh hoảng loạn một trận, nhưng sắc mặt vẫn cực kỳ trấn định, cô giơ tay thăm dò hơi thở thiếu niên.

Vẫn còn chút hô hấp yếu ớt.

Chưa chết.

Đã nói là thẻ người tốt còn phải hắc hóa, thì sao có thể treo dễ dàng như vậy được.

Cảm xúc băng lãnh lại dinh dính, từ trên cổ tay truyền đến, Sơ Tranh hơi ngước mắt, ánh mắt chạm đến cánh tay thiếu niên đang nắm cổ tay mình.

Máu... Máu!!

Buông tay!!

Sơ Tranh mặt không đổi sắc hất hắn ra.

Có lẽ thiếu niên dùng lực không đủ lớn, nên chẳng những bị Sơ Tranh hất ra, mà còn bị ném lên tường, trực tiếp ngã xuống.

Sơ Tranh: "..."

Ta, ta không cố ý đâu!

Giờ mà đỡ hắn dậy thì thẻ người tốt có còn cảm thấy ta là một người tốt không nhỉ?