Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 1567: Tiên môn nội ứng (36)




Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

Lục Tông chủ lập tức đứng lên: "Ngươi nói rõ ràng, là Yêu tộc tới, hay là Yêu tộc đánh vào rồi!"

"Yêu... Yêu tộc đánh vào rồi!"

Sắc mặt Lục Tông chủ biến đổi lớn: "Sao Yêu tộc lại đánh vào được?"

Cả tông môn đều sắp đặt đại trận hộ sơn, thường cách một đoạn khoảng cách chính là một cái, sao Yêu tộc lại đánh lên mà không kinh động đến bọn họ được?

"Là... là... Có người phá vỡ đại trận hộ sơn." Đệ tử kia nói: "Yêu tộc tiến vào chúng ta mới phát hiện, bọn họ đã sắp tới đây rồi."

"..."

Ngay lúc bọn họ nói chuyện, thì đã nghe thấy tiếng chém giết.

Từ phương hướng sơn môn mà tới, yêu khí tràn ngập, sát khí phóng lên tận trời.

Yêu tộc xông lên cũng chỉ là chuyện trong khoảnh khắc, đám đệ tử Vân Tông, rất nhiều người không kịp phản ứng, đã chết thảm dưới công kích của Yêu tộc.

Đệ tử Vân Tông kịp phản ứng, lập tức bắt đầu phản kích.

Hết thảy những chuyện này phát sinh quá nhanh, vừa rồi còn là một trận thịnh hội, vừa thoáng qua liền biến thành chiến trường.

Đông Lẫm phi thân mà xuống, bắt lấy cánh tay Sơ Tranh, mang theo cô tránh đến nơi ít Yêu tộc, Yêu tộc nhào tới, đều bị Đông Lẫm một chiêu giải quyết.

Sơ Tranh nhớ tới một sự kiện...

Trước đó Yêu Linh trầm mê sừng dài từng nói với cô, có người muốn kiếm chuyện trên đại hội Tông Môn.

Lúc ấy Yêu Linh cũng chỉ nghe thấy một chút đối thoại mơ hồ, Sơ Tranh còn tưởng rằng có người muốn soán vị gì đó ở đại hội Tông Môn.

Ai biết lại là Yêu tộc đánh tới cửa.

Có chút kích thích.

"Dừng tay!!"

Bầu trời truyền đến một tiếng quát.

Những Yêu tộc giết đỏ mắt kia, nghe thấy âm thanh này, thế mà lại nghe lời, cũng cấp tốc lui qua một bên, nhìn chằm chằm người Vân Tông.

Có người đạp không mà tới.

"Tạ Trần Hiêu, là ngươi!!"

Lục Tông chủ vừa nhìn đã nhận ra người, đáy mắt lộ ra vẻ khiếp sợ và không thể tin.

"Ha ha ha, là ta, Lục Tông chủ, không nghĩ tới sao, chúng ta còn có thể gặp mặt, còn là gặp mặt trong trường hợp như vậy."

Tạ Trần Hiêu nhìn qua tuổi tác cũng không lớn, bộ dáng tuấn lãng, cũng được cho là mỹ nam tử.

Lục Tông chủ: "Ngươi lại còn sống."

"Đúng vậy, ta cũng không nghĩ tới, ta còn có thể sống được." Tạ Trần Hiêu cười đến có chút tùy ý.

-

Sơ Tranh dựa vào Đông Lẫm, thấp giọng hỏi hắn: "Hắn ta là ai vậy?"

"Yêu có thực lực mạnh nhất trong Yêu tộc..." Đông Lẫm giải thích nghi hoặc cho Sơ Tranh: "Nhưng hắn cũng đã chết rồi."

Người giết Tạ Trần Hiêu... Chính là Sơ Tranh cha mẹ.

Lúc ấy chính là Tạ Trần Hiêu mang theo Yêu tộc, ý đồ khơi mào tranh chấp, là cha mẹ Sơ Tranh hợp lực giết chết Tạ Trần Hiêu.

Lúc ấy hắn đang bế quan, chờ hắn ra, mọi chuyện đã trần ai lạc địa.

Nhiều năm như vậy, cũng chưa từng nghe qua tin tức của Tạ Trần Hiêu.

Tất cả mọi người đều cho là Tạ Trần Hiêu chết trong tay cha mẹ Sơ Tranh...

Đông Lẫm đột nhiên kịp phản ứng, cha mẹ Sơ Tranh đều là người, tại sao có thể có một nữ nhi là Yêu tộc?

Sơ Tranh nhìn về phía Tạ Trần Hiêu bên kia.

Nguyên chủ căn bản không sống đến lúc này, cho nên căn bản không biết chuyện này sẽ phát triển thế nào.

"Tạ Trần Hiêu, đây là Vân Tông, ngươi không được phép làm càn!" Có trưởng lão quát lớn.

"Ha ha ha ha, nhiều năm như vậy, ta trốn trong bóng tối mưu đồ, mãi mới chờ đến cơ hội ngày hôm nay, ngươi cảm thấy ta sẽ để lại cho các ngươi cơ hội phản kích sao?"

Người Vân Tông bên kia có chút bạo động.

Tạ Trần Hiêu giơ tay chỉ vào bọn họ, trên mặt mang ba phần ý cười: "Các ngươi ngày hôm nay, một tên cũng đừng mơ rời khỏi nơi này."

"Tạ Trần Hiêu ngươi nói đùa cái gì thế!"

Bọn họ nhiều người như vậy, còn có Đông Lẫm tiên tôn ở đây, thế mà gã cũng dám nói loại lời này, không sợ đau đầu lưỡi à.

"Ta có nói đùa hay không, rất nhanh các ngươi sẽ biết." Tạ Trần Hiêu nhìn sắc trời: "Cũng nên đến rồi."

Đám người: "??"

Tạ Trần Hiêu dù bận vẫn ung dung chờ lấy, ngay từ đầu gã còn rất tự tin nhàn nhã, nhưng mà thời gian một nén hương trôi qua, phía đối diện đều không xảy ra chuyện gì.

"Tạ Trần Hiêu ngươi làm trò hề gì thế hả?" Lục Tông chủ không công kích, là lo lắng Tạ Trần Hiêu còn có ám chiêu gì mà bọn họ không biết, không nghĩ tới gã chỉ đứng như vậy.

"Sao lại không có phản ứng..."

"Phản ứng gì?"

Ánh mắt Tạ Trần Hiêu tìm kiếm trong đám người, cuối cùng rơi trên người Sơ Tranh.

Đáy lòng Sơ Tranh lập tức phun lên một trận dự cảm không tốt.

Quả nhiên một giây sau, Tạ Trần Hiêu mở miệng: "Sơ Tranh, chuyện ta bảo ngươi làm, ngươi làm chưa?"

Tầm mắt mọi người, đồng loạt nhìn về phía vị trí của Sơ Tranh.

Sơ Tranh: "..."

Đừng, đừng nhiệt tình như vậy nha.

Nhóc đáng thương yếu ớt bất lực, có chút không chịu nổi.

"Sơ Tranh, chuyện là thế nào?"

"Hắn bảo ngươi làm chuyện gì?"

"Ngươi và Yêu tộc có liên hệ?"

Đủ loại vấn đề nối gót nhau đập về phía cô.

Đông Lẫm bảo vệ Sơ Tranh, vừa muốn nói chuyện, giọng nói của Tạ Trần Hiêu bên kia lại truyền tới: "Sơ Tranh, ngươi tới đây cho ta!"

Sơ Tranh hít sâu, thong dong đứng ra bên cạnh Đông Lẫm đứng, đón tầm mắt của mọi người, trấn định hỏi Tạ Trần Hiêu: "Ta biết ngươi?"

"..."

Yên lặng ——

Một mảnh chết lặng.

Tạ Trần Hiêu đầu tiên là sững sờ, sau đó giận tím mặt: "Ngay cả thân phận của mình ngươi cũng quên rồi sao?"

Sơ Tranh mặt lạnh lùng: "Ta không biết ngươi."

"Ngươi là..."

Vô Tuyết trong tay Sơ Tranh lướt gấp ra ngoài, bổ về phía Tạ Trần Hiêu, ngắt lời gã.

Tạ Trần Hiêu làm sao có thể nghĩ đến Sơ Tranh lại đột nhiên công kích mình, bị đánh vội vàng không kịp chuẩn bị.

Gã lập tức gọi vũ khí của mình ra, ngăn trở công kích của Vô Tuyết.

Vô Tuyết bị đụng bay, xoay chuyển hai vòng trên không trung, mắt thấy là rơi xuống đất, bị một cánh tay tiếp được.

Vèo ——

Tạ Trần Hiêu cảm nhận được một luồng hơi lạnh, thân thể phản ứng nhanh hơn đại não, tránh sang phía bên cạnh.

"Sơ Tranh, ngươi làm gì!" Tạ Trần Hiêu ngăn trở Vô Tuyết đang chém xuống, trên mặt xen lẫn phẫn nộ: "Ta để ngươi ở Vân Tông, để ngươi làm gì? Ngươi quên nhiệm vụ của ngươi rồi à!"

Đáp lại Tạ Trần Hiêu chính là Vô Tuyết công kích càng thêm mãnh liệt.

Tạ Trần Hiêu không nghĩ tới lực lượng của Sơ Tranh sẽ mạnh mẽ như thế, luôn cảm giác mỗi lần đối đầu với cô, đều có một luồng hơi lạnh.

Rầm ——

Tạ Trần Hiêu bị đụng bay ra ngoài, gã ngã xuống đất, nhìn Sơ Tranh lướt đến, cắn răng phất tay chỉ huy Yêu tộc đằng sau.

"Lên!"

Tiếng chém giết nổi lên.

Tạ Trần Hiêu thừa cơ núp trong bóng tối, Sơ Tranh hất đi hai Yêu tộc, không tìm được thân ảnh Tạ Trần Hiêu.

"Sơ Tranh, ngươi thật khiến ta thất vọng."

Sơ Tranh quay đầu, lại không nhìn thấy người, nhưng giọng nói của Tạ Trần Hiêu lại vang lên bên tai cô.

"Ngươi lại làm bạn với nhân loại, ngươi là sỉ nhục của Yêu tộc!"

"Sơ Tranh, tại sao ngươi lại phản bội Yêu tộc?"

"Ngươi cho là bọn họ biết thân phận của ngươi, sẽ tha thứ cho ngươi sao?"

"Bọn họ sẽ không, bọn họ sẽ giết ngươi!! Ha ha ha ha ha ha..."

Tiếng cười như điên của Tạ Trần Hiêu đột nhiên biến mất, ở khoảng cách xa Sơ Tranh mấy mét, Tạ Trần Hiêu đột nhiên xuất hiện, Đông Lẫm bóp chặt cổ của gã.

"Đông Lẫm..."

Tạ Trần Hiêu nghiến răng nghiến lợi.

Một tay túm chặt tay Đông Lẫm, một tay chỉ vào Sơ Tranh, trên mặt mang mấy phần điên cuồng: "Nàng là yêu, ngươi biết không?"

Giọng điệu Đông Lẫm rất nhạt: "Ta biết."

Tạ Trần Hiêu: "???"