Editor: Yuuri: Yuuri_Yy
Beta: Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
【 Đang tổng hợp thẻ cảm ơn... 】
【 Tổng hợp thẻ cảm ơn thành công, tiến độ 12.8%. 】
-
"Hì hì ha ha..."
Bên tai Sơ Tranh lẩn quẩn tiếng trẻ con đùa giỡn huyên náo, âm thanh kia đặc biệt ồn ào, giống như âm thanh 3D vây quanh.
Sơ Tranh có ý thức, nhưng cô lại không có cách nào tỉnh lại.
"Hì hì..."
"Hì hì ha ha..."
Hì hì ông nội ngươi!
Có thể yên tĩnh một chút được không!
Không biết qua bao lâu, cuối cùng Sơ Tranh cũng có thể mở mắt ra, tầm mắt đầu tiên là mơ hồ, sau đó nhìn thấy hai luồng sương mù bay ở trước mặt cô.
Màu đen.
Nửa người trên giống người, nửa người dưới là đuôi.
Rất giống u linh trong Anime.
Hai luồng sương mù không ngừng đổi vị trí, giống như hai đứa bé vui đùa ầm ĩ.
"Hì hì..."
Dường như hai luồng sương mù phát hiện được cô đã tỉnh, đến bay lượn trước mặt cô.
Sơ Tranh thử giơ tay, hơi cứng đờ, cũng may là còn động được, cô đánh về phía hai đoàn sương mù sắp áp lên trán cô.
Ngón tay xuyên qua sương mù, hơi lạnh, còn có chút ẩm ướt.
Hai luồng sương mù đồng thời lui về phía sau, âm thanh "hì hì" biến mất.
Bên tai Sơ Tranh cuối cùng cũng yên tĩnh lại, một giây sau, một âm thanh lanh lảnh nhưng ngoan độc của một nữ nhân nổ tung bên tai cô.
"Ăn nàng đi!!"
Sơ Tranh: "..."
Sơ Tranh nhìn hai luồng sương mù kia đồng thời bành trướng, nhào về phía cô.
Ta... XXXXX!!!
Ta vừa mới tới, không thể đợi lát nữa mới chạy kịch bản sao?
Thân thể Sơ Tranh còn hơi cứng ngắc, ngay lúc hai luồng sương mù nhào tới, cô gian nan né qua bên cạnh, tránh đi một trong hai luồng sương mù.
Nhưng một luồng sương mù khác lập tức lao từ phía trên xuống.
Sơ Tranh: "..."
Xong.
Vừa đến đã bị kéo ngược lại.
"A —— "
Tiếng thét chói tai xuyên thấu màng nhĩ của Sơ Tranh, chấn động đến màng nhĩ của cô đau nhói từng đợt.
Bốn phía tối tăm mờ mịt, đột nhiên có ánh mặt trời chiếu đến, đâm vào làm cho Sơ Tranh có chút không mở mắt ra được.
Hai luồng sương mù kia bị hào quang màu vàng óng bao phủ lại, phát ra tiếng thét chói tai cao vút.
"Sư muội, sư muội muội không sao chứ?"
Có người tới đỡ cô lên.
Mắt Sơ Tranh dần dần thích ứng được, dần dần nhìn thấy rõ người trước mặt.
Thanh niên khuôn mặt tuấn dật mang thần sắc khẩn trương nhìn cô.
Tên này là ai vậy!
"Sư muội, muội sao rồi? Có bị thương không?" Trong giọng nói của thanh niên tràn đầy khẩn trương và lo lắng.
Sơ Tranh trấn định nghiêng đầu xuống.
Ngoại trừ cảm giác thân thể chết lặng, thì cô cũng không có những cảm giác khác.
Kim quang trong không khí chợt bay về phía bên cạnh, Sơ Tranh quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một tiểu cô nương đang đứng ở đó, trong tay cầm một cái túi màu vàng.
Đằng sau tiểu cô nương còn có mấy thiếu niên thiếu nữ trẻ tuổi đứng, lúc này có chút bất mãn nhìn về phía cô bên này.
"Đại sư huynh, chúng ta rời khỏi nơi này trước đi." Tiểu cô nương cầm cái túi màu vàng kia lên tiếng: "Không biết còn có yêu linh khác hay không."
Thanh niên đang đỡ Sơ Tranh được nhắc nhở, vội vàng nói: "Đúng vậy, sư muội, chúng ta về trước đi."
Cảm giác thân thể chết lặng của Sơ Tranh biến mất rất chậm, chỉ có thể mượn lực của thanh niên mà đứng dậy.
"Nếu không phải do nàng chạy loạn, thì cũng sẽ không có những chuyện này."
"Đúng đấy, không có bản lĩnh thì cũng đừng có khoe khoang, hại chúng ta ở đây lãng phí thời gian."
Sơ Tranh nghe thấy âm thanh bên kia truyền đến, cho dù không có ký ức, cô cũng phân biệt ra được, những lời này là nói cho cô nghe.
Nguyên chủ đã làm gì?
Sao lại không được người khác ưa thích như thế?
Lâm Sơ Phóng thấp giọng quát một tiếng: "Bớt tranh cãi đi, rời khỏi nơi này trước."
"Đúng đó, mọi người đi ra ngoài trước đi."
Tiểu cô nương kia vừa lên tiếng, tất cả mọi người không nói nữa.
Lâm Sơ Phóng: "Sư muội, muội có thể tự đi không? Nếu không huynh cõng muội?"
"Không cần." Sơ Tranh cắn răng.
Ta có thể!
-
Thế giới bây giờ Sơ Tranh đang ở, là một thế giới tu chân.
Nguyên chủ cũng tên là Sơ Tranh.
Cha mẹ của nàng ngay lúc nàng vừa ra đời, cũng vì tông môn mà chết.
Cho nên nguyên chủ từ nhỏ đã theo tông chủ lớn lên, tông chủ cảm thấy mắc nợ cha mẹ của nàng, nên đối xử với nàng rất tốt, cũng không nghiêm ngặt giống như đối với các đệ tử khác.
Tích cách nguyên chủ bị nuôi đến hơi kiêu căng.
Đến khi nguyên chủ mười hai tuổi, cuộc sống của nàng đều xuôi gió xuôi nước.
Sau năm mười hai tuổi, đệ tử tông môn phải lựa chọn sư phụ thích hợp với bản thân.
Sau khi nguyên chủ bái sư hai năm, cũng coi như trôi qua không tệ, sư phụ mặc dù không quan tâm nàng, nhưng nàng vẫn là nữ đệ tử được hoan nghênh nhất ở Vân Tông.
Mãi đến hai năm sau, một tiểu cô nương tên Diệp Lạc xuất hiện, bái sư phụ của nàng làm sư phụ.
Từ khi Diệp Lạc xuất hiện, nguyên chủ phát hiện nhóm sư huynh sư đệ của nàng trước kia vây quanh bên cạnh mình, thổi phồng mình đột nhiên đổi đối tượng.
Không chỉ là sư huynh đệ, ngay cả sư tôn cũng đối đãi với ả rất khác.
Diệp Lạc có địch ý rất lớn đối với nàng.
Nguyên chủ bị Diệp Lạc hãm hại nhiều lần, nhưng mà mỗi lần đều là nàng có miệng mà khó trả lời, giải thích không rõ ràng.
Có Diệp Lạc nổi bật để so sánh, nguyên chủ lộ ra tính tình cố tình gây sự lại yếu ớt khó hầu hạ, càng không được yêu thích.
Nguyên chủ muốn vạch trần bộ mặt thật của Diệp Lạc.
Thế nhưng những sư huynh đệ kia không chỉ không tin, ngược lại cảm thấy là nàng ghen ghét Diệp Lạc, tâm tư không thuần, càng chán ghét nàng hơn.
Một lần nào đó tông môn nhận ủy thác, xuống núi thay bách tính bắt Yêu Linh làm loạn.
Diệp Lạc thiết kế dẫn dụ nguyên chủ ra, lại nói với những sư huynh đệ kia là nguyên chủ không nghe lời mình khuyên bảo mà chạy mất.
Mà nguyên chủ bị Diệp Lạc hạ độc, toàn thân chết lặng, đụng phải Yêu Linh, bị Yêu Linh nhập thể, gần như vứt bỏ nửa cái mạng.
Mà yêu khí của Yêu Linh lưu lại trong cơ thể nguyên chủ, dẫn đến thực lực của nàng giảm mạnh, về sau tu vi cũng không cách nào tăng lên được, không khác gì phế nhân.
Nhưng tất cả mọi người đều cảm thấy nàng xảy ra chuyện như vậy đều là xứng đáng.
Là do nàng không nghe lời, tự mình chạy mất, đụng phải Yêu Linh.
Nguyên chủ giải thích không ai nghe, từ sau chuyện này, tính tình nguyên chủ đại biến.
Yêu khí trong cơ thể không ngừng mài mòn nàng, đau đến không muốn sống.
Diệp Lạc còn không chịu bỏ qua cho nàng, ngay lúc Diệp Lạc ra tay lần nữa, nguyên chủ đột nhiên phát hiện hình như mình có thể lợi dụng những yêu khí làm nàng sống không bằng chết kia.
Nguyên chủ bắt đầu vụng trộm tu luyện.
Nguyên chủ vốn là muốn tu luyện thật tốt, sau đó tìm Diệp Lạc báo thù.
Không nghĩ tới Diệp Lạc căn bản không cho nàng cơ hội, ả ta thế mà lại hãm hại nguyên chủ câu dẫn sư tôn của mình, để cho người ta bắt tại trận.
Đáy lòng nguyên chủ đối với người sư phụ này có chút yêu mến, nhưng nhiều hơn chính là kính trọng.
Nàng kỳ vọng sư phụ có thể vì mình mà nói một câu, nhưng mà đến cuối cùng sư phụ của nàng cũng không hề xuất hiện.
Sau đó Diệp Lạc lại chỉ ra nguyên chủ chính là Yêu tộc, không phải người, ả mới là con của đôi vợ chồng vì tông môn mà chết kia, nguyên chủ chỉ là Ly Miêu tráo Thái Tử thôi.
Tông môn khiếp sợ.
Nguyên chủ đối mặt với nhiều tội danh như vậy, hết đường chối cãi.
Cuối cùng nguyên chủ bị thiêu sống trên đài chém yêu của tông môn.
-
"Sư muội, uống chút nước."
Lâm Sơ Phóng đưa nước tới, cẩn thận đưa cho Sơ Tranh đang ngồi bên cạnh.
Sơ Tranh nhận lấy rồi nói cảm ơn: "Cảm ơn."
Lâm Sơ Phóng nở nụ cười: "Sư muội, muội có đói bụng không? Có muốn ăn chút gì không?"
Sơ Tranh lắc đầu, biểu thị không cần.
Thời gian bây giờ còn sớm, vừa mới đến cảnh nguyên chủ và Diệp Lạc xuống núi, gặp phải Yêu Linh trong kịch bản.
Bên trong kịch bản nguyên chủ căn bản không tỉnh lại, lúc những người này tìm thấy nàng, nàng đã bị yêu linh nhập thể.
Sơ Tranh nắm lấy cổ tay còn hơi cứng ngắc, tác dụng của dược liệu còn chưa tiêu tán hết...