Translator: JyKim0: JyKim0
Beta: Hạ Lan Tâm Nhiên
Cùng chào đón bạn dịch giả mới siêu siêu siêu đáng yêu nhà chúng ta nào!!
Vào thời điểm bận tối tăm mặt mày gặp được nàng vui như tìm được chân ái dị á =)))
Yêu thương thật nhiều nhiều!!! ♡\( ̄▽ ̄)/♡
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Trên thẻ bài còn có một kĩ năng chỉ sử dụng trong lượt chơi này.
Rất dễ hiểu, chính là phó bản này có thể sử dụng, phó bản tiếp thì không dùng được.
Mỗi một phó bản, mỗi một người chơi, đều sẽ được đổi một kĩ năng mới.
Tương tự, thẻ bài có thể cướp đoạt.
Nói cách khác, khi bạn cướp được thẻ bài của người chơi khác, thì kĩ năng trong lượt chơi này của người chơi đó sẽ được tích luỹ cho bạn - đương nhiên hạn sử dụng chỉ trong phó bản này.
Cùng một lẽ đó, điểm tích luỹ và thẻ bài đạo cụ cũng có thể cướp đoạt.
Cho nên người chơi không dám để lộ ra thẻ bài của mình, dù là đồng minh đồng đội cũng phải phòng bị.
Chẳng qua nếu bạn là người nghèo rớt mồng tơi, chỉ cần không phải Tử Thần, nếu bị lộ ra cũng chẳng sao.
Về phần trò chơi này vì sao lại tồn tại.
Lại có bao nhiêu người chơi.
Cần qua bao nhiêu ải.
Không ai rõ ràng.
Bọn họ muốn sống sót, chỉ có thể không ngừng qua ải.
Mỗi vòng trong trò chơi, xác suất gặp phải người quen là cực kì nhỏ.
Ngoại trừ vòng thứ nhất ban đầu đều là người mới từ bên ngoài vào, thì các ải phía sau vòng nào cũng có người chơi cũ.
Đương nhiên người ở nơi này cũng không có ai dám chơi thân.
Dù sao cũng không ai biết được, khi bắt đầu vòng tiếp theo, ai sẽ rút trúng thẻ bài "Tử Thần".
Bạn giao tâm (tâm sự) cho người ta, không biết chừng đến vòng tiếp theo thật sự là "đưa tim" luôn.
-
Sơ Tranh chỉnh lí xong tư liệu, quan sát căn phòng một chút.
Căn phòng này bị đóng kín hoàn toàn, lỗ hổng duy nhất là cái động bị đập ra ở giữa.
Sơ Tranh đi qua xem, dưới đáy đen sì, sâu không thấy đáy, không biết thông đến nơi nào.
Rơi xuống chỗ này chắc hẳn không sống nổi.
Ải bây giờ, là một ngôi chùa.
Bọn họ đi vào liền bị con rối công kích.
Mỗi một cửa ải đều sẽ có đồ chơi kiểu như con rối này, có lúc không chỉ một loại, dù sao tác dụng của những thứ này chính là săn giết người chơi.
Căn phòng này là mọi người vô tình đi vào.
Sau khi bước vào liền bị nhốt ở đây, trước khi nguyên chủ mất đi ý thức, chưa có ai tìm được cách đi ra ngoài.
Nói cách khác, sau khi nguyên chủ mất đi ý thức, đám người kia mới tìm được phương pháp ra ngoài.
Sơ Tranh nhìn vào lỗ hổng đen sì.
Đừng bảo bọn họ nhảy xuống rồi nhé?
Két--------
Trong hoàn cảnh yên tĩnh, một âm thanh rất nhỏ cũng sẽ bị phóng đại lên.
Sơ Tranh bỗng nhiên ngẩng đầu, đối diện với một đôi mắt hiện ra ánh sáng đỏ.
Con rối!
Con rối đeo mặt nạ, lộ ra tay chân đều làm bằng gỗ.
Những con rối này hành động một cách cứng nhắc, nhưng lại không hề ảnh hưởng đến tốc độ của chúng.
Lúc chạy cũng không phân cao thấp với người chơi.
Đỉnh đầu con rối bỗng nhiên hướng xuống phía dưới, nhào đến chỗ Sơ Tranh.
Độp ----
Con rối nện lên ván gỗ.
Sơ Tranh lách người dựa vào vách tường, tứ chi con rối nằm rạp trên mặt đất, chỉ nâng đầu lên, dùng đôi mắt hiện lên ánh đỏ, âm trầm quỷ quyệt nhìn cô chằm chằm.
Sơ Tranh:"..."
Con rối cứng nhắc đứng dậy, cái đầu chuyển động như thể phim bị giật, từng chút từng chút...
Sơ Tranh: "..."
Thật đáng sợ!!
Sơ Tranh thả ngân tuyến ra, dùng sức kéo một cái, con rối kêu "phù phù", trở thành tư thế đầu rạp xuống đất, chết dí trên mặt đất.
Con rối giãy dụa muốn đứng lên, doạ cho Sơ Tranh run tay một cái.
Trong nháy mắt con rối tán loạn thành bụi phấn.
Phù.
Sợ chết đi được.
Con rối cũng chỉ là con rối, kể cả có thể hoạt động, thì cũng chỉ là vật chết, dễ đối phó hơn nhiều so với người.
Sơ Tranh ngẩng đầu nhìn về hướng con rối vừa xuất hiện.
Lúc tỉnh lại cô đang nằm, trên đất cũng không có con rối.
Vậy lối ra ở bên trên sao?
Sơ Tranh dùng ngân tuyến kiểm tra bên trên một vòng, tìm thấy một cái cửa ngầm có thể sử dụng được.
Sơ Tranh đẩy cửa ngầm ra.
Tiếng gió bén nhọn đánh tới, dư quang quét thấy một cái bóng cứng nhắc.
Sơ Tranh bỗng nhiên rụt về, "ầm" một tiếng khép cửa ngầm lại.
Suýt nữa thì ngỏm.
Sơ Tranh chầm chậm, giải quyết luôn con rối bên ngoài kia, đẩy cửa ngầm đi ra ngoài.
Lối ra là một cái hành lang, ánh sáng lờ mờ, không thấy cuối cùng, cũng không biết đầu kia có cái gì.
Hành lang làm bằng gỗ, đạp lên nghe kẽo cà kẽo kẹt.
Âm thanh làm người ta tê cả đầu.
Sơ Tranh đánh giá hai bên hành lang, bên trên có vẽ tranh.
Hình như là vẽ toàn cảnh của chùa miếu này.
Tìm được điểm then chốt của chìa khóa qua ải, chính là trong kiến trúc bọn họ đang đứng, chỉ cần tìm được điểm then chốt, là sẽ tìm thấy chìa khoá.
Sơ Tranh cẩn thận xem hết chỗ tranh vẽ này.
Cái này hình như vẽ một buổi hội họp lớn của chùa chiền, khách hành hương tế bái nhiều như thuỷ triều.
Tế bái xong, không lâu sau khách hành hương đều được như ý nguyện.
Cầu con có con.
Cầu tài có tài.
Cầu học vấn có thành tựu thì rất nhanh đỗ đại học.
Linh thế cơ à?
Sơ Tranh chống cằm suy nghĩ, trên hành lang u tĩnh, bên cạnh cái bóng của cô chợt nhiều thêm một cái bóng.
Sơ Tranh quay đầu, cái bóng thêm ra kia bỗng nhiên biến mất.
Cơn gió âm trầm thổi từ đầu hành lang đến, trộn lẫn từng chút mùi máu tanh.
Sơ Tranh bình tĩnh nhìn về phía bên kia, rất nhanh liền thu tầm mắt, tiếp tục nhìn chằm chằm vào bức tranh.
Cô dường như nhìn đến xuất thần, không chú ý tới xung quanh.
Nhưng đúng lúc này, Sơ Tranh bỗng quay người, một phát ấn lên cái tay phía sau đang duỗi đến, nhấn người đó lên tường.
"Còn sống?"
"Đừng... đừng giết tôi!" Người bị Sơ Tranh đè lập tức lên tiếng: "Tôi là người, là người."
Sơ Tranh xích lại gần nhìn một cái, đúng là người.
Con rối đôi khi nhìn xa xa, không phát ra tiếng nói, cũng không khác gì con người.
Khi vừa bước vào trò chơi, có người chơi từng bị thiệt thòi.
Trong trí nhớ của nguyên chủ có người này, tên Lã Nguyên.
Người này gầy như khỉ, tầm 23, 24 tuổi, tính cách nhu nhược nói chuyện cà lăm.
Trong đội ngũ không có cảm giác tồn tại.
Theo như anh ta tự giới thiệu lúc đầu, trong trò chơi này, anh ta chỉ mới chơi qua một vòng, đây là vòng thứ hai.
Người....
Không được xử lí.
Sơ Tranh tự tẩy não bản thân dưới đáy lòng mấy lần phải làm người tốt.
"Sao anh chỉ đi một mình?" Sơ Tranh buông anh ta ra, lui ra sau vài bước, giữ khoảng cách an toàn.
Lã Nguyên lắp ba lắp bắp: "Tôi... Chúng tôi vừa đi ra ngoài thì gặp phải con rối, bọn họ... bọn họ chạy rồi."
Sơ Tranh từ chối cho ý kiến.
"Cô hãy tin tôi." Lã Nguyên có hơi lo lắng.
"Vừa rồi anh định làm gì?"
"Tôi... tôi không biết là cô." Lã Nguyên vội vàng giải thích: "Ánh sáng quá... Quá mờ, tôi cứ tưởng... Cứ tưởng là con rối."
Sơ Tranh lạnh như bằng nhìn anh ta chằm chằm: "Thế nào, anh còn định vật lộn với con rối?"
Ta mẹ nó giống con rối chỗ nào!
...Ngoại hình ta trông ra sao ấy nhỉ.
Lã Nguyên: "..."
Lã Nguyên không nói, cơ thể run rẩy.
Dường như Sơ Tranh chỉ tuỳ tiện hỏi một chút, coi như không việc gì thu tầm mắt, tiếp tục nhìn chằm chằm lên bức tranh: "Đừng có ý đồ gì với tôi."
Hành lang ảm đạm âm trầm, giọng nói của Sơ Tranh băng lãnh không chút chập trùng, rơi vào tai Lã Nguyên, từng chữ biến thành hàn khí, xông vào cơ thể anh ta, toàn thân nổi da gà.
Lã Nguyên nuốt nước bọt.
Cô gái bên kia bỗng nhiên nói tiếp: "Nhưng mà tôi rất mong chờ anh động thủ."
Cô quay đầu, lãnh đạm nhìn anh ta, chậm rãi nói: "Như vậy thì tôi có thể phòng vệ chính đáng mà xử lí anh, hay là anh thử động thủ đi?"
Lã Nguyên lui về phía sau một bước, trong mắt lộ ra sự hoảng sợ.
Sơ Tranh cứ nhìn anh ta như vậy, Lã Nguyên tê cả da đầu, da gà toàn thân nổi hết cả lên.
Cô gái này đem đến cho anh ta cảm giác còn kinh khủng hơn cả con rối.
Rõ ràng lúc trước khi còn ở trong đội ngũ, cô không phải như vậy...
Lã Nguyên không biết xảy ra vấn đề ở đâu.
Hoặc là người này thực chất không phải người lúc đầu...
*
Ngày nào cũng ngoan cường cầu vé tháng! Aaaa! Đến đây! Vé tháng! Xông lên!!!