Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Thích An Tuệ vì cái gì, Doãn Tu Dương cũng không nói lên được.
Trước kia đại khái chính là cảm thấy cô ta thật đẹp, dù sao cũng chính là loại hình mà gã thích.
Đáng tiếc chính là người ta chướng mắt gã, thậm chí cũng không nhìn tới gã, trong mắt chỉ có Cận Hưu.
Cận Hưu thì sao?
Ngay cả chuyện cô ta là ai cũng không biết.
"Anh chỉ bởi vì những chuyện này, mà muốn đối phó với hắn?"
"Còn chưa đủ à?"
Bóng ma trong khoảng thời gian gã đi học, đều là bởi vì Cận Hưu.
"..."
Sơ Tranh không còn lời nào để nói.
Cô không khen cũng chẳng phê phán gì chuyện này, dù sao suy nghĩ của người ta cũng không giống như cô, nhận định trong lòng mỗi người đều không giống nhau.
"Ôn tiểu thư." Doãn Tu Dương hơi bình phục lại: "Cận Hưu cho cô chỗ tốt gì, mà cô lại giúp đỡ hắn như thế?"
"Hắn."
Doãn Tu Dương: "???"
Hắn cái gì?
Sơ Tranh lười giải thích: "Anh tìm tôi chính là để nói những thứ này?"
Doãn Tu Dương: "Ôn tiểu thư, làm việc không nên tuyệt tình như vậy."
Sơ Tranh: "Lời này anh nên tự nói với mình đi."
Hại thẻ người tốt của ta thành thế kia, bây giờ lại đến nói với ta, làm việc không nên tuyệt tình như vậy, ngươi không biết xấu hổ sao?
Doãn Tu Dương: "..."
"Không có chuyện gì khác, phiền Doãn tiên sinh đừng chặn đường." Nên trả lại thì trước sau gì cũng phải trả lại.
"..."
-
Doãn Tu Dương tìm Sơ Tranh không đạt được hiệu quả đàm phán, về sau lại đi tìm Sơ Tranh lần nữa, nhưng người cũng không tìm được.
Một đống chuyện trong công ty đọng lại cùng một chỗ, Sơ Tranh còn không ngừng tạo kinh hỉ cho gã, Doãn Tu Dương loay hoay đến sứt đầu mẻ trán, cũng không có thời gian đi tìm An Tuệ.
Sau khi An Tuệ và Bùi Tri Mặc đính hôn, vẫn lén cậu ta, bí mật thân thiết với Doãn Tu Dương.
Bây giờ Doãn Tu Dương không để ý tới cô ta, đáy lòng An Tuệ lập tức hơi bất an, chỉ có thể tự mình đi tìm Doãn Tu Dương.
"Doãn tiên sinh."
Doãn Tu Dương đang gọi điện thoại, bị An Tuệ ngăn cản, gã ra hiệu An Tuệ đợi chút.
"Chuyện này tôi sẽ xử lý tốt, được, anh đợi tin tức của tôi." Doãn Tu Dương cúp điện thoại: "Tuệ Tuệ? Em có chuyện gì không?"
"Gần đây anh rất bận sao?"
"Ừ." Doãn Tu Dương vừa nhìn điện thoại vừa nói: "Qua một thời gian ngắn nữa anh sẽ đến tìm em."
Doãn Tu Dương nói xong cũng nhanh chân rời đi, không cho An Tuệ cơ hội nói chuyện nữa.
An Tuệ nhíu mày lại, bên cạnh có đồng bạn tới: "Tuệ Tuệ, cô biết không? Hình như công ty của Doãn tiên sinh xảy ra vấn đề."
"Vấn đề gì?" An Tuệ lập tức truy vấn.
"Hình như rất nghiêm trọng." Đồng bạn nói: "Tôi nghe người ta nói, có thể sẽ..."
An Tuệ nghe đồng bạn nói, sắc mặt dần dần trở nên khó coi.
Mấy ngày kế tiếp, An Tuệ chú ý tin tức kinh tế, rất nhanh liền phát hiện công ty của Doãn Tu Dương xác thực xảy ra vấn đề.
Hơn nữa dường như Doãn Tu Dương còn không thể giải quyết, chuyện không ngừng chuyển biến xấu, toàn bộ công ty đều lâm vào tình thế nguy cấp.
"Cha, cha về rồi."
An Tuệ thấy Ôn Hoằng Nghị vào nhà, lập tức đứng dậy đi đón.
"Con bắt đầu chú ý tin tức từ khi nào thế?" Ôn Hoằng Nghị nghe thấy âm thanh trên TV, tò mò nhìn An Tuệ một chút.
"Cha, có phải công ty của Doãn Tu Dương thật sự xảy ra vấn đề không?" An Tuệ kéo Ôn Hoằng Nghị hỏi.
Lông mày Ôn Hoằng Nghị hơi nhíu, ông ta và Doãn Tu Dương có hợp tác, lúc này Doãn Tu Dương xảy ra vấn đề, ông ta bên này tự nhiên cũng bị liên lụy.
"Những chuyện này con không cần lo lắng."
Ôn Hoằng Nghị còn một đống chuyện, bảo An Tuệ tự chơi. An Tuệ rõ ràng không vui, kéo Ôn Hoằng Nghị không buông tay.
"Cha, cha nói cho con biết đi."
"Trong thời gian ngắn cha cũng không nói rõ ràng cho con biết được." Ôn Hoằng Nghị vỗ vỗ cánh tay cô ta: "Ngoan, cha còn có công việc."
An Tuệ nhìn Ôn Hoằng Nghị lên lầu, sắc mặt dần dần trầm xuống.
"Tiểu thư, bữa trưa ngài muốn ăn gì?" Bảo mẫu cẩn thận hỏi đến hỏi thăm.
"Ăn cái gì mà ăn!" An Tuệ tức giận rống một trận, xách túi liền đi ra ngoài: "Bà không biết tự nghĩ đi à, ngày nào cũng hỏi tôi."
Bảo mẫu: "..." Làm không hợp ý, không phải cô cũng cằn nhằn sao? Lúc này hỏi cô cũng sai rồi à?
Bảo mẫu quay đầu nhìn dì Chu, dì Chu coi như không nghe thấy, nên làm cái gì thì làm cái đó.
Bảo mẫu rất mệt mỏi, sao bà ta lại phải hầu hạ người này chứ.
Hầu hạ vị tiểu thư giống như dì Chu kia, mặc dù mặt lạnh một chút, nhưng người ta không kén ăn, cũng không tìm cớ, cho cái gì thì ăn cái đó, còn đặc biệt dễ nói chuyện... Nào giống người này.
Thật không biết một đứa con riêng mà lấy đâu ra tính tình lớn như thế, người ta là tiểu thư con chính thất đường đường chính chính cũng không giống như cô ta.
-
"Cận tổng, ngài biết chuyện của Doãn gia gần đây không?"
Cuộc họp kết thúc, có người tiến đến trước mặt Cận Hưu bát quái.
"Chuyện gì?"
Người bát quái kinh ngạc: "Ngài không biết?"
"Gần đây bận chuyện của hạng mục, không có thời gian chú ý chuyện khác." Cận Hưu hỏi hắn: "Xảy ra chuyện gì?"
"Trong vòng đều đã truyền khắp..."
Người kia lập tức bát quái lại chuyện gần đây với Cận Hưu một phen, cuối cùng còn đưa ra lời bình.
"Đây chính là phong thủy luân chuyển nha!"
Chuyện lúc trước Doãn Tu Dương làm, không ít người trong vòng tròn đều biết, nhưng tất cả mọi người đều lăn lộn trên thương trường, loại chuyện anh em bất hòa này cũng không kì lạ.
Bây giờ Cận Hưu đã sắp đông sơn tái khởi, Doãn Tu Dương bên kia lại phiền phức không ngừng.
"Còn có người nói, là Cận tổng ngài đang trả thù đấy."
Cận Hưu: "..."
Hắn cả ngày loay hoay đến trời đất tối tăm, làm sao có thời giờ đi trả thù Doãn Tu Dương?
Cận Hưu tìm kiếm một chút tin tức, phát hiện Doãn Tu Dương quả thực không ngừng có phiền phức, những phiền phức này còn không phải tới từ cùng một nơi, mà giống như cùng một thời gian, tất cả mọi người bắt đầu nổi lên vậy.
"Cận Hưu."
Cận Hưu vừa đi ra khỏi cao ốc, thì nghe thấy một tiếng như thế, vừa nhấc mắt đã nhìn thấy Sơ Tranh dựa trên chiếc xe bên cạnh.
"Cận tổng, bạn gái à?" Người bên cạnh trêu ghẹo.
"Ừ." Cận Hưu cất điện thoại đi: "Vậy tôi đi trước đây."
"Được được được, Cận tổng đi thong thả."
"Cô gái kia nhìn khá quen..."
"Ôn Sơ Tranh đó, cô ấy và Cận tổng đang yêu nhau thì phải. Không phải lúc trước có người truyền ra sao."
"Nói như vậy, bây giờ Cận tổng có thể đứng lên, còn phải dựa vào Ôn gia?"
"Chuyện này cũng không biết..."
Cận Hưu vứt bỏ người phía sau, mấy bước đi đến trước mặt Sơ Tranh.
"Bảo bảo, sao em biết anh ở đây??" Hắn tới đây họp là gần đến giờ mới quyết định, cũng không nói cho cô biết.
"Trợ lý của anh nói." Sơ Tranh mở cửa xe: "Cận tổng, lên xe."
Cận Hưu: "..."
Hắn mới là đàn ông mà!!
Cận Hưu thở dài, lên tay lái phụ.
Sơ Tranh lên xe từ một bên khác, Cận Hưu tò mò hỏi cô: "Đã lâu rồi không lái xe, sao hôm nay lại lái xe thế?"
"..."
Ta say rượu lái xe bị thu bằng lái nửa năm, loại chuyện này ta sẽ nói cho hắn biết sao? Mẹ ruột biết coi như xong, còn bị hắn biết, mặt mũi ta còn cần nữa không.
"Em vui lòng." Sơ Tranh lạnh như băng tung ra mấy chữ: "Thắt giây an toàn."
Cận Hưu thắt dây an toàn lại, cảm thán một tiếng: "Bạn nhỏ, em hung ác như thế, cẩn thận không ai muốn em."
"Anh nói cái gì?" Sơ Tranh liếc hắn một cái.
Cận Hưu: "..."
"Anh nói gì sao?" Khát vọng sống của Cận Hưu vô cùng mạnh: "Bạn nhỏ nhà anh thật đáng yêu."
"Cận Hưu em cảnh cáo anh, đời này anh cũng là của em, đừng hòng chạy." Chạy liền đánh gãy chân!
Cận Hưu: "Anh không có..."
Sơ Tranh thu tầm mắt lại, chuyên chú lái xe.
Cận Hưu thở ra một hơi, lấy điện thoại di động ra tiếp tục xem tin tức vừa rồi chưa xem hết.
Không biết Cận Hưu nghĩ đến cái gì, hắn đột nhiên quay đầu nhìn Sơ Tranh...
Hắn bỗng nhiên có một ý nghĩ hoang đường.
*
Nhóc đáng thương cẩn trọng cầu vé T^T
Mau tới ném vé tháng nha!
A a a a a a a a a a a a a!!
Vé tháng vé tháng vé tháng!!