Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Ngày hôm sau lúc Cận Hưu thức dậy trông thấy tấm thẻ đặt ở đầu giường, hắn sửng sốt một hồi lâu.
Hắn cầm thẻ nhìn kỹ một chút, xác nhận đây chính là tấm thẻ ngày hôm qua...
Sao cô lấy về được?
Ngay cả quần áo Cận Hưu cũng không thay, cứ như vậy xuống lầu.
Tìm dưới lầu một vòng cũng không tìm được người, Cận Hưu lại đi lên lầu tìm điện thoại.
Trong điện thoại vang lên tiếng tít, mỗi một tiếng đều giống như bị kéo đến đặc biệt dài, Cận Hưu đi qua đi lại trong phòng.
"Alo..."
"Bạn nhỏ... Cô ở đâu vậy?"
"Sân bay." Lúc này Sơ Tranh an vị bên trong góc trong phòng chờ máy bay, bắt chéo chân, tư thế ngồi phi thường phóng khoáng.
"Bảo Nhi, ngồi nghiêm chỉnh, vắt chân làm gì?" Liễu Hàm San vỗ chân Sơ Tranh.
Sơ Tranh buông chân xuống, đứng dậy đi đến bên cạnh, Cận Hưu ở đầu dây bên kia hỏi cô: "Cô đến sân bay làm gì?"
"Đi máy bay, bằng không thì tôi đi mua máy bay chắc? Mi câm miệng!"
Câu "kẻ có tiền như chúng ta ra ngoài phải ngồi chuyên cơ" của Vương bát đản còn chưa nói xong, đã bị Sơ Tranh quát về.
Cận Hưu: "??"
Hắn không nói chuyện mà?
Sơ Tranh bên kia trầm mặc một lát: "Tôi nói chuyện với người khác, không phải nói anh, anh tìm tôi làm gì?"
"Tôi... Thẻ ngân hàng kia, sao cô lấy về được?"
"Không khó."
"..."
Không khó là làm sao mà lấy được?
Vấn đề Sơ Tranh không muốn trả lời, Cận Hưu có hỏi thế nào cũng sẽ không có đáp án chuẩn xác.
Sơ Tranh bên này sắp lên máy bay, không đợi Cận Hưu bên kia hỏi những chuyện khác, trực tiếp cúp điện thoại.
"Ai vậy?" Liễu Hàm San hỏi cô.
Còn tránh mình nghe.
Sơ Tranh cầm đồ của mình lên: "Không có ai."
Phu nhân Liễu Hàm San nhíu mày: "Tranh Tranh, có bí mật nha."
"..."
Ta có nhiều bí mật lắm.
"Cô gái nhỏ có bí mật mẹ hiểu, nhưng con cũng phải cẩn thận, không thể bị người ta lừa gạt."
Sơ Tranh gật đầu, biểu thị mình biết rồi.
Liễu Hàm San cũng không nói thêm nữa, cùng Sơ Tranh lên máy bay.
Bọn họ muốn đi nước ngoài, phu nhân Liễu Hàm San đi tham gia một hoạt động, khăng khăng kéo cô theo, cho nên mới sáng sớm cô đã xuất hiện ở đây.
-
Sơ Tranh trở về từ nước ngoài đã là nửa tháng sau, cô về chung cư trước một chuyến, Cận Hưu không ở đây, Sơ Tranh buông đồ vật xuống, lại về Ôn gia một chuyến.
An Tuệ vừa đi mua sắm về, vừa vào cửa đã nhìn thấy Sơ Tranh, thần sắc vui vẻ trong nháy mắt trầm xuống.
"Chị về lúc nào thế?" An Tuệ quái gở lên tiếng.
Sơ Tranh không phản ứng với cô ta, An Tuệ lại không cam lòng bị không để ý tới, cố ý đi đến trước mặt Sơ Tranh, cố gắng ngẩng đầu.
Cổ An Tuệ không phải loại rất thon dài, lúc này cố gắng ngẩng đầu, nhìn có chút khó chịu.
Sơ Tranh không hiểu thấu: "Cổ cô rút gân?"
Biểu cảm của An Tuệ cứng đờ, một giây sau lại cười lên.
"Chị, chị về sao không báo một tiếng?" Ngón tay An Tuệ cố ý đặt ở ngực, lúc này Sơ Tranh mới nhìn rõ trên cổ cô ta đeo dây chuyền.
Một viên kim cương rất lớn, nhìn... có vẻ hơi nặng.
"Tôi về nhà tôi, còn phải báo cho cô?" Lần trước giáo huấn còn chưa đủ, bây giờ lại dám chạy đến trước mặt ta diễu võ giương oai rồi?
"Chị, sao chị lại nói thế, không phải tôi đang quan tâm chị sao?"
Sơ Tranh: "..." Ngươi quan tâm ta đã treo chưa thì có.
Sơ Tranh nhìn chằm chằm cổ cô ta.
An Tuệ thấy Sơ Tranh chú ý tới, càng ngẩng đầu ưỡn ngực khoe ra dây chuyền kim cương trên cổ mình: "Chị, đây là cha mua cho tôi..."
"Cổ cô không đau à?" Treo viên kim cương lớn như vậy... Thẩm mỹ quan này cũng thật tuyệt.
An Tuệ: "..."
Sơ Tranh ném lại An Tuệ vẻ mặt táo bón lên lầu.
An Tuệ là muốn khoe ra dây chuyền kim cương sao?
Không phải.
Thứ cô ta muốn khoe ra chính là Ôn Hoằng Nghị tiêu tiền cho cô ta, để cô nhìn xem Ôn Hoằng Nghị đối tốt với mình bao nhiêu, đứa con gái Ôn Hoằng Nghị thương là cô ta.
Nhưng mà Sơ Tranh căn bản không thèm nể mặt.
An Tuệ tức giận không nhẹ, về đến phòng phụng phịu.
Tận đến ngày hôm sau An Tuệ trông thấy dì Chu xách cái túi nhựa từ phòng Sơ Tranh ra, dường như dì Chu không biết bên trong là gì, muốn vứt đi.
Trước khi vứt lấy ra phân loại, kết quả phát hiện bên trong đều là chút đồ trang sức.
Bên trong còn có viên kim cương hồng, to chừng bằng quả đấm, cứ như vậy tùy ý ném bên trong.
Chứ đừng nói là vật gì đó khác...
An Tuệ: "..."
An Tuệ tức giận đến bữa sáng cũng chưa ăn, trực tiếp ra ngoài.
-
Đêm khuya Cận Hưu mới về đến chung cư, hắn vừa mở cửa vừa nghĩ chuyện, vào cửa mới phát hiện đèn trong chung cư sáng rỡ.
Cô về rồi?
Cận Hưu nhìn quanh phòng khách, không nhìn thấy người, hướng lên trên lầu kêu một tiếng.
"Bạn nhỏ?"
Không ai đáp lại hắn.
Khi hắn ra ngoài không tắt đèn sao?
Gần đây Cận Hưu quá mệt mỏi, không chắc chắn lắm.
Cận Hưu lên lầu trở về phòng, phát hiện cửa phòng Sơ Tranh khép hờ, trong lòng Cận Hưu hơi nhảy lên một cái, không theo khống chế đi tới cửa, giơ tay khẽ đẩy cửa.
Gấu bông trong phòng rất chói mắt.
Trên giường có dấu vết nhăn nhúm, nhưng cũng không có ai.
Cận Hưu gõ cửa một cái, bên trong không ai đáp lại, khi hắn do dự xem có nên đi vào không, đằng sau đột nhiên vang lên một âm thanh.
"Anh đứng ở phòng tôi làm gì?"
Cận Hưu đột nhiên xoay người, Sơ Tranh mặc đồ mặc ở nhà, dựa vào cửa ra vào, thần sắc thản nhiên nhìn hắn.
Cận Hưu ổn định tâm tình: "Cô về lúc nào?"
Cận Hưu biết cô xuất ngoại, nhưng trong lúc đó cũng không hề liên lạc. Hắn cũng không biết nói gì, hơn nữa gần đây hắn bề bộn nhiều việc...
"Hôm qua." Sơ Tranh đi vào trong phòng.
"Ồ..." Cận Hưu vội vàng giải thích: "Tôi thấy đèn sáng, nghĩ là cô về, nên tới xem một chút. Tôi không phải cố ý chưa được sự đồng ý của cô mà đã xông vào phòng cô."
"Anh chuyển tới ở cũng không có vấn đề gì."
Cận Hưu: "??"
Cô đừng có đột nhiên phun ra loại lời này được không!
Cận Hưu ho nhẹ một tiếng: "Vậy cô nghỉ ngơi sớm một chút, tôi... Tôi về phòng trước."
"Chờ một chút." Sơ Tranh gọi hắn lại, xoay người nhặt một cái túi giấy trên đất lên đưa cho hắn: "Quà cho anh."
Cận Hưu có chút ngoài ý muốn: "Cho tôi?"
"Ừ." Sơ Tranh nhét túi giấy cho hắn: "Ngủ ngon."
Cận Hưu có chút ngơ ngác cầm cái túi đi ra ngoài.
Túi hơi nặng, phía trên phách lối in LOGO của hãng xa xỉ phẩm nào đó. Cận Hưu hơi chần chờ, mở túi ra nhìn một chút.
Bên trong có mấy cái hộp, trừ những cái hộp kia ra, phía dưới chính là một chút đồ đã được gỡ khỏi túi đóng gói.
Tặng quà là tặng như thế à?
Hộp đóng gọi cũng mở ra rồi...
Còn có làm gì có ai tặng nhiều như vậy?
Cận Hưu còn chưa thấy rõ bên trong là gì, chờ hắn trở về phòng, đổ toàn bộ ra xem xét, cả người đều như bị hứng chịu xung kích.
Dù sao Cận Hưu cũng là đại thiếu gia sinh ra trong hào môn, tầm mắt không thấp, những vật này, mặc kệ là từ công nghệ hay là nhãn hiệu, đều có giá trị không nhỏ.
Thứ đựng trong hộp chính là mấy chiếc đồng hồ nổi tiếng, cái đắt nhất giá cả tầm chục triệu...
Cận Hưu đột nhiên cảm thấy những thứ này bỏng tay.
Những thứ này không chỉ bỏng tay, còn nổi bật lên sự nghèo khó của hắn.
Cận Hưu hít sâu một hơi, cất đồ vào, xách theo đi gõ cửa phòng Sơ Tranh.
"Làm gì?" Sơ Tranh không kiên nhẫn tới mở cửa: "Anh muốn ngủ cùng tôi à?"
Cận Hưu: "..."
Cận Hưu tận lực coi nhẹ Sơ Tranh.
"Những thứ này..."
Ầm!
Cửa phòng quạt cho hắn một mặt, lời phía sau cũng bị quạt về.