Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 1469: Tổng tài phá sản (15)




Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

"Chìa khoá."

Cận Hưu không để ý tới Doãn Tu Dương, thúc giục An Tuệ giao chìa khoá ra.

Sắc mặt An Tuệ dần dần trở nên khó coi.

"Anh tìm tôi... Chính là vì chuyện này?"

"Đúng." Cận Hưu nói.

Bằng không thì hắn không có việc gì tìm cô ta làm gì?

Có thế nào An Tuệ cũng không nghĩ tới, Cận Hưu tìm cô ta mấy lần, là vì chuyện phòng ở...

Cô ta còn tưởng rằng...

Lúc này ở ngay trước mặt một gã đàn ông khác, An Tuệ cũng không tiện nói gì, chỉ có thể tìm chìa khóa của Kim Bích Thủy Loan từ trong túi xách ra.

"Cận Hưu..."

Cận Hưu cầm được chìa khoá liền đi, căn bản không để ý tới người phía sau.

Hắn như bây giờ, ở lại làm gì?

Để bọn họ chế giễu sao?

"Người gì vậy chứ... tặng phòng ra ngoài rồi còn muốn đòi về, thật sự là cực phẩm mà."

"Tuệ Tuệ, cô đừng buồn."

An Tuệ miễn cưỡng cười cười.

"Nhưng anh ta vậy mà lại tặng phòng cho cô, còn là Kim Bích Thủy Loan..." Nữ sinh hạ giọng: "Chỗ kia rất đáng tiền đó."

An Tuệ: "..."

An Tuệ nhìn về phía Doãn Tu Dương, Doãn Tu Dương đang nhìn về phía phương hướng Cận Hưu rời đi, không chú ý đến mấy người bọn họ.

"Doãn tiên sinh..."

"Hả?" Doãn Tu Dương thu tầm mắt lại: "Tôi còn có chút việc, đi trước một bước, cậu dẫn An tiểu thư vào đi."

Doãn Tu Dương phân phó người phía sau, sau đó mang theo những người còn lại vội vàng rời đi.

-

Sau khi Cận Hưu rời đi, vốn định đi lối đi của nhân viên, kết quả đi lên liền đụng vào Sơ Tranh đang ghé vào lan can.

Cận Hưu sững sờ, hắn theo bản năng nhìn xuống nơi vừa nãy.

Nơi này dễ dàng trông thấy.

Có lẽ còn có thể nghe thấy...

Cận Hưu hơi chần chờ, vẫn đi qua phía Sơ Tranh.

"Tại sao cô lại ở đây?"

"Xem catwalk." Sơ Tranh giọng điệu bình thản: "Anh từng tặng An Tuệ phòng ở?"

Quả nhiên cô nghe thấy được.

Cận Hưu lắc đầu: "Không có."

-

Phòng ở Kim Bích Thủy Loan bây giờ rẻ nhất cũng đáng giá 4 triệu.

Phòng trong tay An Tuệ bây giờ ít nhất cũng hơn bảy triệu.

An Tuệ ngầm thừa nhận với đồng bạn, nói ánh trăng sáng của Cận Hưu chính là cô ta, cũng là bởi vì phòng ở kia.

Lúc An Tuệ còn chưa lộ thân phận, Ôn Hoằng Nghị đầu tư cho An Tuệ cũng không ít, đi học cũng là trường học quý tộc.

Ngược lại đến nguyên chủ, lại hung hăng nói trường học bình thường rất tốt, thi bằng bản lĩnh của mình càng tốt hơn.

Trước kia nguyên chủ đều cho là Ôn Hoằng Nghị vì tốt cho cô ấy, muốn rèn luyện cho cô ấy.

Về sau mới biết được căn bản không phải như vậy.

Mà rất khéo chính là, Cận Hưu vừa vặn cũng học trong trường đó.

Lúc An Tuệ học lớp mười, Cận Hưu đã lên đại học.

Cận Hưu và cô ta vốn không có gặp gỡ gì, là bởi vì Doãn Tu Dương.

Khi Doãn Tu Dương còn đi học, cũng không phải như bây giờ, lúc ấy Doãn Tu Dương là một tên mập mạp.

Có một ngày Cận Hưu vừa lúc ở trường học, Doãn Tu Dương chạy tới nói với hắn, nữ thần của gã không có chỗ ở, bảo hắn nghĩ cách.

Lúc ấy Doãn Tu Dương là anh em tốt nhất của hắn, anh em muốn hắn giúp đỡ, hắn đương nhiên sẽ không từ chối.

Vừa vặn trong tay có bộ phòng ở không có ích lợi gì, cho nên liền cho Doãn Tu Dương.

Ai biết Doãn Tu không dám đi, khăng khăng bắt hắn đi.

Cận Hưu có thể làm sao, chỉ có thể đưa chìa khóa qua.

Lúc ấy Cận Hưu cũng không nói nhiều lời, chỉ bảo cô ta ở, hắn nhớ chắc hẳn mình đã từng đề cập đến Doãn Tu Dương, nhưng không biết vì sao cô ta lại cho rằng là mình tặng cho cô ta.

Nữ thần này tất nhiên chính là An Tuệ.

Hình dạng An Tuệ được cho là tinh xảo, Ôn Hoằng Nghị lại báo danh cho cô ta học đủ thứ lớp, nói là nữ thần cũng không đủ.

Chuyện này sau đó thế nào Cận Hưu không dính dáng đến.

Về sau Doãn Tu Dương và An Tuệ thế nào, Cận Hưu cũng không biết.

Bởi vì sau đó không bao lâu, hắn bắt đầu tiếp xúc với chuyện trong nhà, mỗi ngày phải vội vàng đấu trí đấu dũng với người trong tập đoàn, không cẩn thận là rơi đài, hắn làm sao có thời giờ đi chú ý những chuyện khác.

Nếu không phải lần này phá sản, có lẽ hắn cũng không nghĩ ra mình còn có phòng ở này.

Vất vả lắm mới nhớ được bảng số phòng, kết quả khi đi qua, bởi vì thông tin mua nhà không phải dùng của chính hắn, người ta không cho hắn đi vào —— lúc mua căn nhà này, hắn còn chưa tròn mười tám tuổi.

Nghĩ cách vào được, phát hiện cửa lớn đã sớm bị đổi.

Nếu như là trước kia, hắn muốn lấy phòng này về, chỉ là chuyện trong một câu nói.

Nhưng mà tình huống bây giờ hắn là một tổng tài phá sản, đi đâu cũng sẽ bị người chế giễu hai câu, xử lý cái gì cũng khó khăn.

Tóm lại chính là sai sót ngẫu nhiên như vậy, sau đó hắn tìm tới An Tuệ.

Trong kịch bản không nhắc đến chuyện này, chỉ nói Cận Hưu đi tìm An Tuệ, sau đó bị nhục nhã đủ kiểu vân vân...

Suy nghĩ của kẻ có tiền thật sự rất khó hiểu.

Cô cho thẻ người tốt dùng, đó là bởi vì hắn là thẻ người tốt, đổi thành người khác, cô quan tâm cái rắm.

Vị tổng tài này vừa vặn rất tốt, tùy tiện, câu nói đầu tiên đã đưa phòng ở cho người khác dùng, còn không cần trả.

An Tuệ không phải ánh trăng sáng của thẻ người tốt là tốt rồi.

Ta đã nói ánh mắt thẻ người tốt sẽ không kém như vậy mà.

Từ từ...

Cận Hưu có phòng!

"Anh muốn dọn đi?"

Cận Hưu trầm mặc một hồi: "Chỉ sợ còn phải làm phiền cô một thời gian nữa."

Phòng ở này có giá trị rất cao, hắn không phải lấy về để ở.

Sơ Tranh thở phào: "Anh muốn ở bao lâu cũng được."

Không chạy là tốt rồi.

Chạy ta rất phiền toái.

Cận Hưu muốn rời khỏi, Sơ Tranh đi theo hắn.

"Cô không xem?"

Sơ Tranh thuận miệng nói: "Nhìn anh là đủ rồi."

"..."

Tim Cận Hưu giống như bị thứ gì đó đụng vào, bao gồm cả nhịp tim cũng có chút kỳ quái.

Mấy chữ kia tách ra hắn đều biết, hợp lại với nhau, hắn giống như không nhận ra.

"Tôi có gì đáng nhìn..."

Nếu như trước kia có một số người coi trọng túi da của hắn, khi biết hắn gánh lấy khoản nợ mấy trăm triệu, không phải cũng không ai dám đi lên sao?

Con người đều rất thực tế.

Giọng điệu Sơ Tranh bình tĩnh lại chắc chắn: "Chỗ nào cũng đẹp."

Cận Hưu: "..."

Nếu người này không phải chỉ là một cô bé, thì hắn thật sự sẽ cảm thấy cô đang trêu chọc mình.

Bây giờ trẻ nhỏ đều học những thứ gì vậy?

"Khụ... Đùng nói lung tung." Cận Hưu xuất ra uy nghiêm của trưởng bối: "Không thể nói với đàn ông loại lời này."

"Ồ." Sơ Tranh không để tâm đáp một tiếng, khi Cận Hưu muốn tiếp tục bổ sung, cô lại nói: "Yên tâm, tôi chỉ nói với anh."

Ai bảo anh là thẻ người tốt của tôi chứ!

Người khác không có cơ hội này!

Cận Hưu: "..."

Cận tổng nghiêng mặt, dùng tay che.

Chìm nổi trên thương trường nhiều năm như vậy, dạng người gì mà chưa từng chọc qua, hắn chưa từng động tâm, vậy mà lúc này, hắn lại cảm thấy mình có chút động tâm.

Hai người đã đi ra khỏi khu catwalk, bên này là phương hướng nhân viên ra, rất ít người.

Ngay cả đèn cũng chỉ mở vài chiếc, ánh sáng u ám hắt lên cái bóng của hai người trên đất, kéo đến dài nhỏ.

Cận Hưu hỏi cô: "Bạn nhỏ, cô bao nhiêu tuổi rồi?"

"20." Sơ Tranh ngừng một chút, không chắc chắn lắm: "21 đi."

Trưởng thành rồi...

Cận Hưu không biết là thở phào hay là thế nào, lúc này thần sắc dễ dàng hơn không ít: "Cô mấy tuổi rồi cũng không nhớ rõ?" Làm gì có ai nói tuổi tác của mình một cách không xác định như thế chứ.

"..."

Sơ Tranh lặng lẽ sờ sờ móc chứng minh thư ra nhìn: "21."

"Tôi thấy cô cũng không giống 21 tuổi, giống như vị thành niên."

"..."

Sơ Tranh trừng Cận Hưu một cái.

Cận Hưu cảm giác được mình bị trừng, có chút không hiểu thấu, câu vừa rồi hắn nói sai rồi sao?

Không phải con gái rất thích được người ta khen trẻ tuổi sao?

Sơ Tranh rất phiền gương mặt này, hoàn toàn không thể thể nghiệm ra hình tượng cao quý lãnh diễm của cô, bây giờ thẻ người tốt còn nói cô như vị thành niên, đây không phải tìm trừng sao?

"Bạn nhỏ cô đi chậm một chút..."

Cận Hưu không biết mình nói nhầm chỗ nào.

Chỉ có thể cảm thán đứa trẻ nhỏ bây giờ thật khó chăm.