Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 1397: Tướng môn quyền hậu (7)




Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

Di Nhiên cung.

Cung điện to như vậy lộ ra khí lạnh, mảy may không cảm giác được oi bức bên ngoài.

Nữ tử thân mang cung trang hoa lệ duyên dáng đứng trong điện, đang loay hoay một chậu hoa.

"Xuân Tú, hoa này sao lại sắp chết rồi." Giọng nữ tử yêu kiều.

"Nô tỳ cũng không biết..." Cung nữ hầu hạ lắc đầu: "Nếu không nô tỳ cầm đến cho Vương gia xem một chút?"

Nữ tử suy nghĩ một hồi, trong mắt lộ ra ghét bỏ: "Bỏ đi, đổi chậu khác."

Xuân Tú: "Dạ."

"Ngày hôm nay đồ ngốc kia sao còn chưa đến chỗ ta?"

"Nương nương, ngài cẩn thận tai vách mạch rừng." Xuân Tú nhắc nhở ả: "Hôm nay Bệ Hạ đến An Ninh cung."

"..." Tuyên quý phi bĩu môi: "Bệ Hạ nhiều ngày rồi không đi, tại sao hôm nay lại đi?"

Xuân Tú vẫn chưa trả lời, bên ngoài đột nhiên có người tiến vào.

"Nương nương, Bệ Hạ bên kia phái người đến, muốn thu hồi đồ đựng băng của An Ninh cung."

Tuyên quý phi đầu tiên là sững sờ, sau đó không thể tin: "Ngươi nói cái gì?"

Cung nhân chỉ có thể lặp lại một lần.

Sắc mặt Tuyên quý phi lập tức trầm xuống: "A, nữ nhân kia lợi hại nha, chỉ một lát công phu như vậy, mà đã dỗ được đồ ngốc kia đến xoay quanh!!"

Xuân Tú ở bên cạnh nhắc nhở Tuyên quý phi chú ý ngôn ngữ.

Tuyên quý phi bình thường trừ ở trước mặt Tiểu Hoàng Đế giả vờ giả vịt, thì thời gian còn lại căn bản sẽ không cố kỵ quá nhiều.

Một là Tiểu Hoàng Đế còn chưa hiểu gì cả, rất dễ lừa gạt.

Thứ hai chính là Nhiếp Chính Vương cho ả chỗ dựa.

"Bản cung chính là không cho." Ả ngược lại muốn xem xem, là ai được đứa nhóc kia thích hơn!

Ả cố gắng lâu như vậy, cũng không thể uổng phí chứ?

Nữ nhân kia...

Thái Hậu thì làm được gì, còn không phải không quyền không thế, mặc người ức hiếp sao.

"Nương nương..."

"Cút!"

Cung nhân thấy Tuyên quý phi nổi giận, vội vàng xám xịt ra ngoài.

Không lấy được đồ đựng băng, bên kia trực tiếp báo cho Dương Đức công công.

Dương Đức công công tự mình dẫn người tới.

Dương Đức công công trước kia chính là người bên cạnh Tiên Hoàng, bây giờ tuân theo nguyện vọng của Tiên Hoàng, chăm sóc Tiểu Hoàng Đế.

Địa vị của ông ở trong cung cực cao.

Tuyên quý phi dù cậy sủng mà kiêu thế nào, lúc này cũng không dám quá làm càn.

"Dương Đức công công, Bệ Hạ đã đồng ý với bản cung, sao bây giờ có thể lấy đi chứ? Trời nóng như vậy, nếu bản cung bị cảm nắng thì làm sao?"

"Quý phi nương nương, Bệ Hạ để ngài chưởng quản hậu cung, thì ngài phải làm tốt tấm gương cho hậu cung, chiếu cố tốt Thái hậu, ngài nói đúng không?"

Dương Đức công công ngoài cười nhưng trong không cười.

Dùng từ cũng vô cùng khách quan.

"Thái Hậu muốn dùng, bảo thái giám nội quan đưa đến là được rồi." Tuyên quý phi nói.

Dương Đức công công vẫn cười: "Quý phi nương nương, đây là mệnh lệnh của Bệ Hạ, hi vọng quý phi nương nương đừng chọc Bệ Hạ tức giận."

Tuyên quý phi: "..."

"Tuổi tác Bệ Hạ tuy nhỏ, nhưng lễ nghi trưởng ấu tôn ti vẫn hiểu, quý phi nương nương xuất thân danh môn, những đạo lý này chắc cũng phải hiểu, Thái Hậu là trưởng bối của ngài."

"..."

Tuyên quý phi nghĩ đến người trong An Ninh cung kia, tuổi tác không khác mình là mấy, bối phận lại cao hơn ả một đoạn, đáy lòng chua loét từng trận.

Nhưng ngẫm lại tình cảnh của nàng bây giờ, đáy lòng Tuyên quý phi lại dễ chịu hơn một chút.

Tuyên quý phi để Dương Đức công công lấy đồ vật đi.

Nhưng trước khi Dương Đức công công đi, lại bảo ả đến An Ninh cung thỉnh tội.

Tuyên quý phi: "???"

Dương Đức công công lời truyền xong, cũng không quan tâm ả phản ứng như thế nào, dẫn người lấy đi đồ đựng băng vốn nên thuộc về An Ninh.

"Ngươi nghe thấy không? Xuân Tú, nghe thấy không, đồ ngốc kia lại bảo ta đến An Ninh cung thỉnh tội!"

"Nương nương, nàng là Thái Hậu..."

"Thái Hậu cái gì, cũng không biết vì sao lúc sắp chết Tiên Hoàng còn muốn nàng tiến cung, chỉ là vận khí tốt mà thôi."

"Nương nương, ngài bớt nói vài câu đi." Xuân Tú lo lắng nhắc nhở.

Mặc dù Di Nhiên cung đều là người của bọn họ.

Nhưng không biết chừng lại bị người hữu tâm nghe thấy.

"Nương nương, chuyện thỉnh tội..."

"Ta không đi."

Ả cũng không tin đồ ngốc đối với mình bây giờ là nói gì nghe nấy có thể làm gì mình.

-

Sơ Tranh không đợi được Tuyên quý phi đến thỉnh tội, cô cũng không nói gì.

Chỉ là Tố Tuyết có chút oán giận: "Thái hậu, Tuyên quý phi kia lá gan đúng là quá lớn rồi, mệnh lệnh của Bệ Hạ cũng dám chống lại."

Sơ Tranh không để ý lắm, nói: "Lá gan không lớn, sao dám làm quý phi cho một đứa bé."

Tố Tuyết: "..."

Tố Tuyết quan sát Sơ Tranh một hồi lâu: "Thái Hậu, ngài không tức giận sao?"

"Tức giận cái gì?"

"Tuyên quý phi quá đáng như thế..." Tố Tuyết ủy khuất nói: "Khi dễ chúng ta phía sau không có ai..."

Phủ Thái Phó chỉ có cái chức suông, không quyền không thế.

Trước kia Bệ Hạ thân cận với Thái Hậu thì còn hơi tốt một chút, đoạn thời gian trước Bệ Hạ không đến, người trong cung liền bắt đầu nâng cao giẫm thấp.

Sơ Tranh nói: "Về sau có vấn đề gì thì trực tiếp nói với ta."

"Thái Hậu..."

"Ngươi đi giúp ta làm một chuyện." Sơ Tranh câu câu ngón tay ra hiệu Tố Tuyết.

Tố Tuyết tiến đến, Sơ Tranh nói bên tai nàng vài câu.

"Thái Hậu, chuyện này..."

"Đi làm."

Sơ Tranh vung tay lên.

Tố Tuyết muốn nói lại thôi, cuối cùng thở dài, rời khỏi điện.

-

Tố Tuyết dựa theo Sơ Tranh phân phó, đưa đồ đến phủ Nhiếp Chính Vương.

Nhiếp Chính Vương nghe nói là Thái Hậu đưa tới, thần sắc không rõ cho người trình đồ lên.

Một cái rương rất lớn, Nhiếp Chính Vương nhíu mày, tự mình mở rương ra.

Mùi dược thảo nồng đậm xông vào mũi.

Trong rương toàn là thuốc.

Nhiếp Chính Vương nhẹ a một tiếng, lấy một bao thuốc ra hỏi hạ nhân bên cạnh: "Có ý gì?"

Hạ nhân: "..."

Hắn làm sao biết có ý gì.

"Vương gia, người trong cung tới tuyên chỉ."

Ánh mắt Nhiếp Chính Vương lấp lóe, kéo dài âm thanh: "Ồ? Hoàng Đế phái người đến?"

"Không phải, là Thái hậu."

"..."

Người đến tuyên chỉ là Đại Lý Tự khanh.

Một chưởng hình ngục điều tra vụ án, lại chạy tới tuyên chỉ.

Đây là ý gì?

Nhiếp Chính Vương không cảm thấy tức giận, ngược lại cảm thấy mới lạ.

Nội dung ý chỉ của Thái Hậu rất đơn giản, đốc thúc gã uống thuốc đầy đủ, sớm ngày trở về vào triều, xử lý chính sự.

"Vương gia, ngài phải bảo trọng thân thể, bây giờ trên triều đình không có ngài không được." Đại Lý Tự khanh một mặt ngay thẳng nói: "Thái Hậu lệnh cho ta phải giám sát ngài uống thuốc đầy đủ, hi vọng ngài sớm ngày khôi phục."

"Giám sát?" Nhiếp Chính Vương nghe ra một chút không thích hợp.

"Đúng vậy." Mặc dù Đại Lý Tự khanh cũng không biết vì sao mình chỉ đi ngang qua, lại đụng vào Thái Hậu, sau đó bị gọi tới tuyên chỉ.

Nhưng nếu là ý chỉ của Thái Hậu, vậy thì chỉ có thể hoàn thành thật tốt.

Cho nên Đại Lý Tự khanh một ngày ba lần, ngày nào cũng chạy đến phủ Nhiếp Chính Vương.

Nhiếp Chính Vương không uống thuốc, hắn sẽ không đi.

Đại Lý Tự khanh là một người cố chấp cỡ nào, toàn bộ triều chính đều biết.

Cố ý lại là người này còn không phải người bên phe Nhiếp Chính Vương.

Mà gã tạm thời còn không thể tùy tiện đắc tội.

Nhiếp Chính Vương cho người xem qua số thuốc Sơ Tranh đưa tới, không phải độc dược gì.

Chỉ là thuốc bổ khí nâng cao tinh thần bình thường.

Nhưng không biết thuốc kia bị làm sao, mà đắng đến muốn mạng.

Nhiếp Chính Vương bị ép uống đến hoài nghi nhân sinh.

Gã ngược lại cũng có cách để không uống, nhưng mà giống như có ánh mắt ngầm vậy, ngày hôm sau cửa chính sẽ xuất hiện một rương thuốc, bên trong kèm theo một phong thư.

—— Nhiếp Chính Vương uống thuốc đầy đủ, đừng cô phụ tâm ý của ta. Ngươi đổ một bát ta sẽ tặng ngươi một rương, đến khi ngươi uống xong thuốc thì thôi. Nhiếp Chính Vương tốt nhất đừng kháng chỉ, ta có cách để cho người giám sát ngươi uống thuốc.

Trong kiểu chữ đoan chính lộ ra mấy phần tùy tiện.

Cực kỳ giống mấy chữ còn chưa rửa đi được trên người gã.