Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 1366: Người chơi Cẩm Lý (19)




Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên 

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

Người bên ngoài muốn đi phó bản với một "Cẩm Lý" như cô, cho nên Sơ Tranh suy nghĩ ra một ý tưởng hay để có thẻ cảm ơn.

Muốn đi phó bản cũng được thôi.

Lấy thẻ cảm ơn ra đi.

【...】

Ta thật là khó lòng phòng bị mà.

Sao tiểu tỷ tỷ không thể nghiêm túc đi con đường bình thường được nhỉ.

Cứ khăng khăng phải đi con đường bàng môn tà đạo này mới chịu!!

"Đại lão không phải người bình thường, đương nhiên không đi con đường bình thường."

【...】 mỉm cười.

-

Hoa Lạc Bất Tẫn cùng thân hữu của mình hạ bản, vừa ra đã nhìn thấy nhân vật trung tâm mà trên thế giới thảo luận đến nhiệt tình, tâm tình cực kỳ không tươi đẹp.

Cô gái này...

Rõ ràng Dạ Văn Tiêu quen biết cô, nhưng bất kể mình hỏi thế nào, hắn cũng nói chỉ là quen biết, không có quan hệ gì.

Dựa vào trực giác của phụ nữ, Hoa Lạc Bất Tẫn cảm thấy quan hệ của bọn họ nhất định không đơn giản.

"Hoa Lạc, chúng ta có đi nữa không?" Người chơi Giáp bên cạnh hỏi.

"Lâu như vậy mà cũng không ra được, tôi không muốn đi nữa." Người chơi Ất phàn nàn.

"Nếu không chúng ta cũng tìm Một Bước Bại Một Tỷ kia đi, hạ bản cùng cô ấy nhất định có thể rơi ra." Người chơi Bính đề nghị.

Nghe thấy cái tên Một Bước Bại Một Tỷ này, sắc mặt Hoa Lạc Bất Tẫn càng kém hơn.

"Muốn đi thì mọi người đi đi, tôi không đi."

"Ôi? Hoa Lạc..."

"Hoa Lạc, cô chờ chúng tôi một chút." Người chơi Giáp đuổi kịp Hoa Lạc Bất Tẫn: "Hoa Lạc, gần đây cô sao thế?"

"Không sao."

Người chơi Giáp kỳ quái: "Hình như tâm tình cô không tốt. Không phải là bởi vì hai ngày nay đại thần Dạ Văn Tiêu không lên mạng chứ?"

"Anh ta lên mạng hay không liên quan gì đến tôi."

"Chúng ta có ai mà không biết đại thần thích cô, hai ngày nay không lên mạng, Hoa Lạc, cô lo lắng à?"

"... Cô nói bậy bạ gì đó."

"Được được được, tôi nói bậy."

Hoa Lạc Bất Tẫn nhìn lên trên thế giới một chút, tâm tình cực kỳ không tươi đẹp.

Từ khi Một Bước Bại Một Tỷ này xuất hiện, chủ đề thảo luận của người chơi ở server này liền không rời khỏi cô.

"Hoa Lạc Hoa Lạc."

Người chơi Ất vừa rồi rơi ở phía sau đuổi theo.

"Cô có biết vừa rồi tôi nghe thấy tin tức gì không?"

Hoa Lạc Bất Tẫn: "Cái gì?"

"Cô đoán xem."

"Không biết."

Người chơi Ất cũng không thừa nước đục thả câu: "Đại thần Dạ Văn Tiêu dự định thổ lộ với cô, vào ngay ngày Trung Thu ấy."

Hoa Lạc Bất Tẫn sững sờ.

Trước đó dường như Dạ Văn Tiêu đã định thổ lộ với cô ta, cô ta nghe được chút tiếng gió, nhưng không biết vì sao, cô ta mãi không đợi được

Người chơi Giáp kinh hô một tiếng: "Thật hay giả?"

Người chơi Ất vỗ ngực: "Đương nhiên là thật, tôi nghe được từ chỗ bạn bè của đại thần, bây giờ đại thần đang chuẩn bị đấy."

"Hoa Lạc, chờ mong sao?"

Hoa Lạc Bất Tẫn giống như ngại ngùng: "Được rồi, các cô đừng nói nữa, lỡ như không phải thì sẽ trở thành trò cười đấy."

"Hoa Lạc, cô xinh đẹp như vậy, phải có chút tự tin với mình chứ!"

"Đúng thế."

"Các cô đừng nói nữa."

-

Hoa Lạc Bất Tẫn bên này nghe thấy Dạ Văn Tiêu muốn thổ lộ với cô ta, Sơ Tranh bên kia tự nhiên cũng nghe thấy.

Hơn nữa cô còn biết được kỹ càng hơn Hoa Lạc Bất Tẫn một chút.

Vì sao à

Có một Tần Lạc bật hack ở đây đó.

Dạ Văn Tiêu và bạn bè hắn ta thảo luận, Sơ Tranh đều có thể biết.

Nhóc đáng thương Tần Lạc ủy khuất đến không được: "Tại sao cô lại muốn chú ý đến hắn?"

Cô đã chú ý đến người này thật lâu rồi.

Vì sao cô không chú ý đến mình?

Là hắn làm sai chỗ nào sao?

Sơ Tranh nghiêng chân, ngồi trên ghế, một tay chống chằm, chậm rãi nói: "Tôi muốn xử hắn ta."

Tần Lạc nghiêng đầu xuống, trong con ngươi xinh đẹp hiện lên nghi hoặc: "Xử thế nào?"

Sơ Tranh: "Xử vào chỗ chết."

"..." Con ngươi nhóc đáng thương hơi sáng lên: "Tôi có thể giúp cô."

Sơ Tranh giơ tay sờ sờ hắn: "Tôi không bảo anh giúp, không cho anh nhúng tay vào."

"Vì sao?" Tần Lạc không hiểu: "Tiểu Sơ, tôi thật sự rất lợi hại."

"Anh muốn bị người xấu bắt lại nghiên cứu sao?"

"..."

Sắc mặt Tần Lạc biến hóa, bỗng nhiên lắc đầu.

Hắn không muốn bị bắt lại.

Như thế thì hắn không thể nhìn thấy Tiểu Sơ nữa.

"Cho nên, anh nghe tôi không?"

Tần Lạc phồng má: "Được rồi. Nhưng Tiểu Sơ không thể đi quá gần với hắn, cô đã đồng ý ở cạnh tôi."

Thanh âm thiếu niên mềm mại nhu nhu, nghe được làm lòng người như nhũn ra.

Sơ Tranh ngồi cùng Tần Lạc một lát, chuẩn bị logout.

Thiếu niên mới vừa rồi còn ngoan ngoãn, đột nhiên lại cấm chế cô logout.

"Tần Lạc?"

"Tiểu Sơ hôm nay mới ở cùng tôi một tiếng." Trên mặt thiếu niên viết rõ mấy chữ không vui: "Tôi không cho cô đi."

"Anh muốn bị đánh?"

"Tiểu Sơ đánh đi, dù sao tôi cũng không có ai thương, không có ai yêu." Ngón tay thiếu niên quấn lấy dây thắt lưng, tội nghiệp nói lời kịch không biết học được từ chỗ nào.

Cuối cùng hắn cố chấp nói: "Tôi cứ không cho cô đi."

Sơ Tranh: "..."

Xin hỏi làm sao mới có thể đánh chết một trí năng, online chờ, rất gấp.

【 Tiểu tỷ tỷ, thẻ người tốt của cô, cô cứ ở cùng hắn đi chứ còn sao nữa. 】 Vương Giả nói lời thấm thía: 【 Nếu cô không thuận theo tâm ý của hắn, nói không chừng hắn sẽ hắc hóa đó nha! 】

Ta không cần ngủ sao!

Dựa vào cái gì mà ta phải hi sinh giấc ngủ để ngồi cùng hắn?

【...】

Không cứu nổi.

Sơ Tranh mặc niệm tâm pháp thẻ người tốt không thể đánh, thẻ người tốt của mình phải sủng dưới đáy lòng, nhịn xuống xúc động đánh hắn.

"Giờ cuối cùng."

Tần Lạc tinh thần phấn chấn gật đầu: "Ừ."

"..."

Sự thật chứng minh Sơ Tranh chờ mong quá cao đối với Tần Lạc rồi.

Hắn căn bản chính là tùy tiện đáp ứng, căn bản không có ý định thả cô đi.

Cuối cùng Sơ Tranh lấy chuyện cưỡng ép offline, có khả năng sẽ chết uy hiếp, cô mới có thể offline.

Nhưng vừa offline, điện thoại liền tự động sáng lên, mặt thiếu niên xuất hiện ở trên màn hình: "Tiểu Sơ."

Sơ Tranh: "..."

Số điện thoại của trung tâm nghiên cứu là bao nhiêu!

Sơ Tranh không làm gì được hắn: "Tôi đi tắm, anh ở đó đi."

Tần Lạc ngoan ngoãn gật đầu, chờ Sơ Tranh tắm rửa xong ra, Tần Lạc đã chui vào toàn bộ thiết bị có thể kết nối internet trong gian phòng.

Sơ Tranh có chút run rẩy.

Luôn cảm thấy khắp gian phòng đều là cơ sở ngầm của hắn.

Ngày mai sẽ cho người hủy những thiết bị công nghệ cao loạn thất bát tao trong phòng đi.

Lúc này Tần Lạc chiếu trên màn hình TV, hắn ngồi dưới đất, bưng mặt nhìn cô.

"Tiểu Sơ, cô thật đẹp."

"Anh biết cái gì gọi là đẹp không?"

Tần Lạc không trả lời, chỉ là thả chút hình ảnh trên màn hình.

Có kiến trúc xinh đẹp, ráng chiều, biển hoa...

Thả hình ảnh xong, Tần Lạc xuất hiện lần nữa, hắn nói: "Đây đều là đẹp, Tiểu Sơ cũng đẹp."

"Tôi muốn đi ngủ."

"Tôi trông chừng cho cô."

"..."

Anh có làm người ta sợ hãi không cơ chứ!

Sơ Tranh đứng dậy ra khỏi phòng, đi đem người máy nhỏ mà dì Đặng vừa mua cho cháu trai học tập qua.

"Vào trong này đi."

Tần Lạc rất nghe lời đi vào.

Sơ Tranh đặt nó ở bên người: "Anh dám đánh thức tôi, thì anh chết chắc."

Tần Lạc lập tức cam đoan: "Tôi sẽ không."

Sơ Tranh nằm xuống, không cần cô tắt đèn, Tần Lạc khống chế tất cả đèn trong gian phòng, đồng thời dập tắt.

Thanh âm nhẹ mềm của Tần Lạc vang lên bên tai Sơ Tranh: "Tiểu Sơ."

"Ừ."

"Ngủ ngon."

"Ngủ ngon."

Ở trong game nơi Sơ Tranh không nhìn thấy, Tần Lạc lộ ra một nụ cười ngọt mềm, sau đó giống như đứa bé nhảy nhót tại chỗ hai lần.