Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Bụng người kia có chút dị động, giống như có thứ gì đó đang du động.
Người kia sợ đến trắng bệch cả mặt, còn tưởng rằng người trước mặt làm gì với hắn, hoảng sợ nhìn bọn họ chằm chằm.
Thứ du động trong bụng rất nhanh liền yên tĩnh lại, cũng không giống như Tuyên Ảnh đoán.
"Nó ở trong bụng, phương thức này của chàng có phải không đúng không?" Sơ Tranh đưa ra nghi vấn.
Loại phương thức này phải là ở trong huyết dịch hay trong kinh mạch mới đúng chứ nhỉ?
Tuyên Ảnh đại khái cảm thấy Sơ Tranh nói rất có đạo lý, hắn không hề có quẫn bách vì thất bại, thong dong thay đổi phương thức.
Tuyên Ảnh nhóm lửa đốt hương lên, bảo Lang Sa khiến cho người kia hé miệng, hương thiêu đốt lượn lờ bay vào mũi miệng người kia.
"Ưm ưm..."
Lang Sa cảm thấy bọn họ lúc này thật sự rất giống người xấu, nhưng hai người này vẫn không hề có ý tứ thay đổi phương thức.
Bụng vừa rồi đã yên tĩnh lại, lần nữa có phản ứng, người kia đại khái cũng cảm giác được, sắc mặt còn khó coi hơn cả vừa rồi.
Lúc đầu là âm thanh ưm ưm, sau đó liền biến thành tiếng nôn khan.
Lang Sa cũng không dám buông hắn ra, đợi đến khi người kia thực sự không chịu nổi, nôn khan đến kịch liệt, lúc này mới buông hắn ra, đưa một cái chậu ra.
"Ọe..."
Người kia không quản nổi gì nữa, chống lấy điên cuồng nôn.
Thứ nôn ra làm hắn suýt sụp đổ, vội vã đứng lên, bị vướng phải cái ghế, rồi ngồi sập xuống đất.
"Cái này... Cái này..."
Miệng đầy mùi tanh, vừa nói người kia lại muốn tiếp tục nôn.
Sơ Tranh cảm thấy hơi khó ngửi, cô dựa vào người Tuyên Ảnh, cẩn thận dùng mũi ngửi mùi hương trên người hắn.
Ánh mắt Tuyên Ảnh liếc qua nhìn thấy động tác nhỏ của cô, cô nương cọ đến cẩn thận, dường như không muốn để người ta phát hiện.
Tiểu cô nương phát hiện hắn nhìn, lập tức nghiêm mặt: "Nhìn cái gì?"
"Không có gì." Tuyên Ảnh dời ánh mắt đi chỗ khác.
Lang Sa đã đỡ người kia dậy: "Ngươi nôn tiếp đi, có lẽ còn có nữa."
Người kia run rẩy đến không còn hình dáng: "Các ngươi... Các ngươi đã làm gì ta!!"
"Không phải chúng ta làm gì ngươi, là Hà Thần làm ra, chúng ta đang giúp ngươi." Lang Sa ngữ trọng tâm trường giải thích.
"Hà... Hà Thần..." Người kia lắc đầu: "Không, không thể nào."
"Vừa rồi chúng ta trừ túm lấy ngươi, thì còn làm gì ngươi nữa không? Ngươi suy nghĩ kỹ một chút xem, con cá chạch lớn như vậy, chúng ta có thể lặng yên không tiếng động nhét vào trong miệng ngươi à?"
Người kia nói không ra lời.
"Nếu không ngươi lại nôn thêm chút nữa?" Lang Sa tốt bụng đề nghị.
Người kia đại khái cũng sợ hãi, mặc dù khó chịu, nhưng vẫn dựa theo lời Lang Sa nói, thử nôn thêm một lúc.
Trừ nôn ra một chút dịch nhờn kỳ quái, thì cũng không có những thứ khác nữa.
"Thật sự không phải là các ngươi?"
"Dĩ nhiên không phải, chúng ta là vì giúp các ngươi." Lang Sa vỗ ngực cam đoan: "Còn có Sơ Tranh cô nương, Sơ Tranh cô nương rất tốt."
Người kia ngó ngó Sơ Tranh, biểu thị rất hoài nghi...
Sơ Tranh: "..."
Lang Sa nói với người kia một hồi lâu, người kia cũng dần dần thả lỏng ra, lúc này Lang Sa mới bảo hắn dẫn người nhà đến đây.
"Ta... Vợ con của ta ư?" Người kia hoảng sợ.
"Nếu không ngoài dự kiến, thì người nào trong Hàn Giang Thành cũng có thể có."
"Cái gì?"
Bị đâm một kích như thế, người kia lập tức về đưa vợ con đến.
Lần này hắn nhìn bọn họ chằm chằm, trừ chút hương, thì mấy người này cũng không hề có động tác dư thừa nào.
Cũng không thể là ngửi chút hương rồi trong bụng lập tức mọc ra một con cá chạch lớn như vậy chứ?
Nghĩ đến cá chạch kia liền cảm thấy buồn nôn, thứ này vậy mà lại ở trong bụng bọn họ, còn lớn như vậy nữa...
Phương pháp của Lang Sa rất tốt, để người thân bạn bè của một nhà người kia đến trước, lại để người thân bạn bè truyền cho người thân bạn bè của bọn họ, một truyền mười, mười truyền trăm, đích thân thể nghiệm qua, thì sẽ không thể không tin.
"Hương không đủ." Tuyên Ảnh nói: "Hôm nay đến đây đi."
"Chúng ta còn chưa có đâu, sao lại chỉ đến đây." Những người còn chưa được kiểm tra trong cửa tiệm lập tức kêu la, lo lắng trong thân thể mình cũng có thứ như vậy.
"Không được, ta không đi, mau cứu ta."
"Đúng, không thể như thế."
Tuyên Ảnh nhìn chằm chằm những người kia, trong mắt rõ ràng lộ ra mấy phần không kiên nhẫn.
Nhưng mà đám người này lo lắng cho mình, huyên náo càng lợi hại hơn, khăng khăng muốn Tuyên Ảnh lập tức lấy thứ trong thân thể bọn họ ra.
"Thứ kia ở trong bụng các ngươi, cũng không phải một ngày hai ngày, lo lắng cái gì." Sơ Tranh kéo Tuyên Ảnh ra đằng sau, lạnh mặt nói: "Không mất mạng, đi nhanh lên, bằng không thì đừng trách ta không khách khí."
Sát thần mặt lạnh Sơ Tranh vừa ra, dân chúng rụt rè lui về phía sau.
"Ngươi..."
"Ta cái gì?"
"Việc này có phải do ngươi giở trò quỷ không!!" Có người đột nhiên nghiêm nghị chất vấn.
Sơ Tranh: "..."
Nhìn đi!!
Ta không nên làm chuyện tốt mà!
Xử lý rồi tính tiếp.
Câu nói này vừa ra, dân chúng thế mà lại cảm thấy có đạo lý.
Dồn dập cho rằng là âm mưu của Sơ Tranh.
"Mọi người không nên nói lung tung, là Sơ Tranh cô nương cứu mọi người..." Giọng nói của Lang Sa bị quần chúng bao phủ.
"Nàng cứu chúng ta? Ta thấy chính là nàng làm ra việc này!!"
"Đúng!"
"Không phải, là Hà Thần." Lang Sa cố gắng giải thích: "Chuyện này là Hà Thần làm, Sơ Tranh cô nương đang cứu mọi người."
"Hà Thần..."
"Làm sao có thể."
"Trước đó Hà Thần giúp chúng ta như vậy."
"Không thể đi, ta thấy chính là âm mưu của nàng."
"Đúng đúng đúng."
Khi Hà Thần bắt bọn họ cống nạp con gái, mọi người vừa sợ vừa hãi, trước đó còn từng dâng nước nhấn chìm Hàn Giang Thành, kết quả Hà Thần chỉ giúp bọn họ một lần, bọn họ đã cảm thấy Hà Thần là người tốt.
Cái logic này Lang Sa cũng cảm thấy có chút cạn lời.
"Các ngươi không nên vọng động, chuyện này thật sự do Hà Thần làm, nếu như là Sơ Tranh cô nương làm, vì sao còn muốn giúp các ngươi..."
Lang Sa lần nữa bị đám người kích động bao phủ.
"Mau lấy thứ trong cơ thể chúng ta ra."
"Dựa vào cái gì mà bọn họ có thể trị trước."
"Ta không đi!"
"Đúng, tất cả mọi người không đi, ngươi nhất định phải chữa khỏi cho chúng ta!"
Sơ Tranh chịu đựng xúc động muốn chém người, một mạch đuổi bọn họ ra ngoài.
Sơ Tranh đứng ở cửa ra vào: "Có bản lĩnh thì sáng mai các ngươi đừng tới! Dù sao ta cũng có âm mưu, các ngươi chờ chết đi!"
Đám người: "..."
Sơ Tranh đóng sầm cửa lại.
Người bên ngoài đập cửa ầm ầm, Sơ Tranh vung tay lên, âm thanh đột nhiên biến mất, cô trầm mặt tiến vào hậu viện.
Lang Sa nhìn cả phòng bừa bộn, tâm tình cũng không tốt lắm.
-
"Tức giận?"
Tuyên Ảnh đi theo Sơ Tranh.
"Không có." Có gì phải tức giận, chỉ cảm thấy bọn họ quá ồn, làm cho tâm tình cô bực bội.
Đại lão mới sẽ không tùy tiện tức giận!
Không tức giận!
Tuyên Ảnh dùng thanh âm thật thấp nói: "Nhân loại chính là như vậy, muốn tối cao hóa lợi ích của mình."
Bọn họ làm chuyện này, không hề lấy xu bạc nào, nguyên liệu để chế hương, cũng có những thứ giá không hề rẻ.
Nhưng những người này căn bản không nghĩ tới những chuyện này, bọn họ chỉ muốn thanh trừ hết những thứ trong cơ thể mình.
"Bọn họ như vậy, nàng vẫn muốn cứu bọn họ sao?" Hắn giúp đỡ, hoàn toàn là bởi vì cô, hắn không có nhiều suy nghĩ muốn cứu người như vậy.
"..." Không, ta không muốn!
Cũng không có tác dụng gì, cô có muốn hay không cũng vô dụng, nếu không phải vì chàng, sao ta lại đi làm loại chuyện tốn sức mà còn không có ích lợi này!
Sơ Tranh nhìn Tuyên Ảnh một chút, một tay níu lấy cổ áo hắn kéo vào trong phòng.
"Sơ... ưm..."
Sơ Tranh đẩy Tuyên Ảnh lên trên giường êm, thân thể đè lên.
Dù sao cô cũng phải lấy chút lãi để trấn an nhóc đáng thương yếu ớt bất lực là mình một chút.