Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Lang Sa lập tức muốn đi qua đỡ người vào.
"Ngươi làm gì?"
"Cứu người đó!" Lang Sa nói rất đương nhiên: "Hắn còn sống."
"Ồ." Sơ Tranh không cho phép y qua: "Ta thấy hắn là đến ăn vạ."
Bách tính toàn Hàn Giang Thành cũng không dám chạy đến chỗ cô, người này vừa đến đã ngã xuống đây, thế này còn có thể không có quỷ chắc?
Chắc chắn là đến ăn vạ!
Không bổ thêm một đao cũng đã xem như ta lương thiện, còn muốn ta cứu người!
Nằm mơ!
"???"
Lang Sa nhíu mày, nhìn cửa một chút: "Vậy cũng không thể để hắn nằm đó được?"
Bên ngoài còn có bách tính đi ngang qua, nếu trông thấy thì sẽ kéo thêm chuyện gì?
Hơn nữa lỡ như người này thật sự cần giúp đỡ thì sao?
"Vì sao không thể, ta lại không mở tiệm làm ăn." Sơ Tranh đúng lý hợp tình nói, quay đầu uy hiếp Lang Sa: "Ngươi dám đưa hắn vào, ta lập tức giết chết ngươi."
Lang Sa: "..." Sao Sơ Tranh cô nương lại hung ác như thế chứ.
Không mở tiệm làm ăn, vậy mở tiệm ở đây làm gì?
Lang Sa lơ ngơ, lại không dám hỏi.
Đây là địa bàn của Sơ Tranh, Lang Sa thân là "khách", không thể làm chủ thay Sơ Tranh, chỉ có thể nhìn người kia nằm ở cửa ra vào...
Y thật sự có chút nhìn không được, gánh vác lấy "cứu người làm nhiệm vụ của mình", Lang Sa đỡ người kia dựa ngoài cửa, còn rất tốt bụng kiểm tra vết thương cho hắn ta.
Vết thương trên người giống như bị thứ gì đó cắn xé ra, Lang Sa vào cửa hàng lấy một chút thuốc, để lại bạc rồi ra bôi cho người kia.
Sơ Tranh cũng mặc kệ y, tự mình lật một quyển sách y thuật.
Lang Sa thấy trong thời gian ngắn hắn ta vẫn chưa tỉnh lại được, bôi thuốc xong rồi chậm rãi đi vào cửa hàng.
Ước chừng nửa canh giờ sau.
Người kia lại run rẩy xuất hiện ở cửa ra vào, vươn tay vào phía bên trong.
"Đại phu... Đại phu... Cứu mạng!"
Hô xong rồi nghiêng đầu một cái, lần nữa hôn mê bất tỉnh.
"..."
Sơ Tranh ném sách thuốc, đi từ phía sau quầy ra.
Cô thô lỗ dùng chân đá đá người kia, hỏi Lang Sa: "Hắn là người sao?"
Lang Sa đang muốn ngăn cản Sơ Tranh, nghe thấy vấn đề của cô, đành phải trả lời trước: "Ta không cảm giác được yêu khí từ trên người hắn."
Sơ Tranh trầm tư một lát, chỉ huy Lang Sa: "Ngươi đưa hắn vào đây."
Con ngươi Lang Sa sáng lên: "Sơ Tranh cô nương muốn cứu hắn?"
Sơ Tranh cực kỳ nghiêm túc nói: "Ta vừa học y thuật, thực hành một chút!"
"..." Vừa, vừa học?
Lang Sa bưng thái độ hoài nghi, đưa người kia vào bên trong.
Sơ Tranh "xoẹt" một tiếng lấy ra một con dao phay.
Lang Sa bị dọa đến nói không lưu loát: "Sơ... Sơ Sơ Tranh cô nương... Cô cô cô làm gì?"
Y thuật gì mà phải dùng đến dao phay?
Sơ Tranh giơ dao phay: "Mổ ra xem."
"Tại sao phải mổ ra xem?"
Sơ Tranh chững chạc đàng hoàng nói hươu nói vượn: "Có lẽ hắn bị nội thương."
"... Vậy cũng không cần mổ ra mà!!" Ai nói với cô nội thương là phải mổ ra xem hả? Trên quyển sách y thuật nào viết như thế!
Người đang nằm run lẩy bẩy, không biết mình nên tỉnh hay là nên tiếp tục giả chết.
Nhưng vào lúc này, Lang Sa kinh hô một tiếng: "Sơ Tranh cô nương cô đừng..."
Cạch ——
Người đang nằm bỗng nhiên xoay sang bên cạnh một cái, dao phay chém vào trên ván gỗ, chặt đứt một đoạn tóc của người kia.
"Không phải sắp chết sao?" Sơ Tranh rút dao phay ra, âm trầm nhìn chằm chằm người kia: "Ta giúp ngươi."
Chó điên ăn vạ đến cửa nhà ta.
Không lưu lại cho ngươi chút kỷ niệm làm sao xứng đáng với tên tuổi đại lão của ta.
Người kia nhảy dựng từ dưới đất lên, vết thương trên mặt có chút dữ tợn, ánh mắt bình tĩnh của hắn ta nhìn chằm chằm vào Sơ Tranh, nội tâm hơi phát điên, nữ nhân này sao không đi theo kịch bản chứ!
"Ngươi..."
Lang Sa nhíu mày nhìn người kia, vậy mà là giả vờ... Nhưng miệng vết thương trên người hắn ta nhìn qua xác thực rất nghiêm trọng.
Con ngươi người kia khẽ chuyển, đột nhiên lách mình, chuyển qua sau lưng Lang Sa, giữ chặt hai tay y, uy hiếp Sơ Tranh: "Giao đồ ra đây, bằng không thì ta giết hắn!"
Sơ Tranh cầm dao phay, giọng điệu rất tùy ý nói: "Ta và hắn lại không thân, muốn giết thì ngươi kéo ra ngoài giết."
Lang Sa: "???"
Người kia: "???"
Người kia nhìn Lang Sa một chút, lại nhìn Sơ Tranh, không biết mình bắt phải một con tin vô dụng, hay là Sơ Tranh thật sự không quan tâm đến sự sống chết của người này.
Bầu không khí hết sức khó xử.
"Ngươi cho rằng ta không dám?" Người kia bắt đầu lo lắng, tiếp tục uy hiếp.
Sơ Tranh khua dao phay, hào phóng đến không được: "Mời!"
Bắt đầu màn biểu diễn của ngươi, tới đi.
Ta chớp mắt thì coi như ta thua.
Thái độ của Sơ Tranh rất tùy ý, rõ ràng chính là thật sự không quan tâm.
Hắn ta không nghĩ tới mình xui xẻo như vậy, cưỡng ép bắt một con tin cũng dính phải người không được coi trọng như thế!
Nhưng mà làm hắn ta càng không nghĩ tới chính là, con tin mình bắt, cũng không vô hại như vẻ ngoài.
Dù sao Lang Sa cũng có thể đánh nhau với Hà Thần, sao có thể bị người bắt giữ như vậy.
Ầm ——
Người kia bị Lang Sa đá văng, đập lên hộc tủ bên cạnh.
Dược liệu rơi ra ngoài, tán loạn đầy đất.
Biểu cảm của Lang Sa đột nhiên biến đổi: "Ngươi là yêu!"
"Ta sẽ trở lại!!"
Yêu kia rống một tiếng, đụng vỡ cửa sổ chạy thoát, Lang Sa lập tức phi thân đuổi theo ra.
Sơ Tranh nhìn đầy đất bừa bộn, rất đau đầu.
Tìm ai đến quét dọn phòng cho ta...
-
Khi Lang Sa trở về, trông thấy trong cửa hàng có người đang thu dọn đồ đạc, người này Lang Sa chưa thấy qua, nhưng mà...
Đây mẹ nó cũng là yêu.
Trai yêu cũng bị Lang Sa làm giật mình, cầm cái chổi chỉ vào Lang Sa: "Ngươi đừng tới đây!"
Lang Sa đang muốn động thủ, Sơ Tranh cầm đao đi từ hậu viện ra.
"Bắt được không?"
"Không... Hắn..." Lang Sa chỉ vào Trai yêu.
Yêu này là thế nào đây, sao lại ở đây quét dọn?
"Ta bắt." Sơ Tranh vung đao lên: "Nhìn cái gì, quét nhanh đi, quét xong thì đi mau."
Trai yêu hơi run rẩy, nhanh chóng chạy vào góc quét dọn.
Lang Sa: "??"
Cô bắt lúc nào?
Yêu này y bắt hay là không bắt đây?
Lang Sa xoắn xuýt một hồi, rất nhanh liền quyết định bỏ qua Trai yêu... Dù sao yêu này đã bị người ta bắt được.
"Sơ Tranh cô nương, sao cô phát hiện người kia có vấn đề?"
Sơ Tranh lãnh đạm liếc y một cái, ngữ điệu nhẹ nhàng hỏi: "Ngươi ngay cả yêu và người cũng không phân biệt được?"
"Trên người hắn xác thực không có yêu khí..."
Nếu như không phải khi đánh nhau hắn ta lộ ra yêu khí, thì có lẽ y cũng không phát hiện được.
Dường như Lang Sa nghĩ đến cái gì đó: "Ta nghe nói có một loại yêu, có thể khoác da người lên trên người mình, sau đó che giấu yêu khí, giống như con người chúng ta nên không thể phân biệt ra được."
"..."
Buồn nôn chết mất.
Yêu bây giờ đều không chú trọng như thế à??
Lang Sa nhớ tới lời con yêu kia nói: "Hắn là đến tìm Sơ Tranh cô nương, hắn muốn gì ở cô?"
"Không có gì."
Sơ Tranh không trả lời, Lang Sa không tiện truy vấn, chỉ nói: "Chắc chắn hắn sẽ còn trở lại."
"Vậy thì làm thịt hắn." Sơ Tranh mặt không đổi sắc: "Vì dân trừ hại, người người đều có trách nhiệm."
Nói xong Sơ Tranh còn gật đầu, giống như thuyết phục được luôn cả mình.
Khóe miệng Lang Sa nhịn không được khẽ run rẩy.
Trải qua mấy ngày ở chung, y thật sự không nhìn ra, Sơ Tranh cô nương là người sẽ vì dân trừ hại.