Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 1256: Hà thần ở trên (2)




Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

"Khụ khụ khụ..."

Sơ Tranh bỗng nhiên ngồi dậy, ánh nắng chói mắt, cô theo bản năng nghiêng đầu sang bên cạnh.

"Cô nương tỉnh rồi?"

Giọng nói thanh nhuận vang lên từ một bên khác.

Sơ Tranh bỗng nhiên quay đầu, đối đầu với ánh mắt của nam nhân, sau đó khuôn mặt nam nhân rõ ràng trong đáy mắt cô.

Phong thần tuấn dật, dáng vẻ thoát tục, toàn thân lộ ra một cỗ khí tức nho nhã thanh nhuận.

Sơ Tranh thốt ra: "Lang Sa?"

Nam nhân hơi kinh ngạc: "Cô nương biết ta?"

Sơ Tranh: "..."

Tình huống thế nào đây?

Trong kịch bản rõ ràng là nguyên chủ cứu Lang Sa, sao bây giờ lại biến thành...

Không đúng!!

Trước đó tòa cung điện kia đột nhiên bay về phía cô, sau đó hóa thành một vệt ánh sáng, trực tiếp xuyên qua ngân tuyến tiến vào thân thể cô, sau đó cô ngất đi.

Tòa cung điện kia... Sẽ không ở trong cơ thể cô chứ?

Sơ Tranh ngăn chặn nghi hoặc, mặt đơ nghiêm mặt trả lời vấn đề của Lang Sa: "Không biết."

Lang Sa mang theo nghi hoặc: "Vậy cô nương làm sao biết ta tên Lang Sa?"

Sơ Tranh mặt không đổi sắc phủ nhận: "Ngươi nghe lầm, ta không gọi."

Lang Sa: "..."

Lang Sa nắm tay thành quyền chống bên môi ho nhẹ vài tiếng, sắc mặt hơi tái nhợt, dường như bị thương.

"Sao cô nương lại ở trong sông? Nếu không phải ta phát hiện kịp thời, cô nương chỉ sợ lành ít dữ nhiều."

"Cám ơn ngươi."

"..."

Sơ Tranh đứng dậy, lúc này bọn họ đang ở trên một bờ cát, cát mịn mềm mại bị ánh mặt trời chiếu đến nóng lên, dẫm lên trên cũng cảm giác được từng đợt hơi nóng.

Trên người Sơ Tranh còn mặc hỉ phục, trên mặt mang mạng che mặt, đây là hỉ phục bách tính chuẩn bị cho "tế phẩm", Sơ Tranh lột áo khoác bên ngoài ra ném xuống đất.

Cô vừa chuẩn bị giật khăn che mặt xuống, người bên cạnh đột nhiên ngã xuống đất.

Sơ Tranh như bị chấn kinh nhảy sang bên cạnh.

Làm gì! Ăn vạ à!

Sơ Tranh nhìn chằm chằm Lang Sa vài giây, dưới chân chần chờ chuyển tới, xoay người thăm dò hơi thở của y —— còn thở, không chết, bổ một đao?

【... Tiểu tỷ tỷ mời làm người tốt, người ta vừa rồi cũng coi như cứu được cô đấy! 】

Tùy thời tùy chỗ chuẩn bị ngăn cản tiểu tỷ tỷ phát rồ, Vương Giả biểu thị nó mệt mỏi quá.

Sơ Tranh không mặn không nhạt a một tiếng.

Sau đó kéo mạng che mặt xuống thông khí, cũng mặc kệ người trên đất, bắt đầu kiểm tra thân thể của mình.

Cung điện trước đó bay vào trong cơ thể cô là thứ đồ gì?

Tại sao lại muốn bay vào trong cơ thể cô?!

Trong kịch bản không có, tại sao lại làm loạn!!

Mặc dù mi là một tòa cung điện, nhưng mi cũng không thể không dựa theo thiết lập như thế được!!

-

Sơ Tranh suy nghĩ về tòa cung điện kia, cũng không xê dịch, an vị ở bờ sông.

Mặt trời lặn về tây, trăng non treo ở chân trời, ánh trăng thanh lãnh rơi vào mặt sông, dần dần dâng lên sương mù mờ nhạt, mông lung.

"Người quái dị!"

Sơ Tranh đột nhiên nghe thấy một tiếng như thế.

Âm thanh này có chút quen tai, rất giống mấy con đặc sản dưới nước ở trong cung điện khi trước.

Mặt sông có thứ gì đó vọt ra khỏi mặt nước, xẹt qua một đường cong hình vòng cung trong hư không, ào một tiếng rơi vào trong nước đọng.

Mặt nước tràn lên gợn sóng, sau đó thứ kia nhảy dựng lên...

"Người quái dị!!"

Sơ Tranh: "..."

Các ngươi quá phận nha!!

Ta mẹ nó đã lên bờ, các ngươi còn muốn đuổi tới mắng ta!

Buổi tối hôm nay ăn cá thôi!

Sơ Tranh xắn tay áo đi qua bắt cá.

Mấy con cá lấy tư thế nhìn bầu trời, lộ ra đầu cá, đang nhìn cô.

"Người quái dị, Hà Thần muốn tới bắt ngươi, ngươi mau chạy đi."

"Người quái dị, đừng trách chúng ta không nhắc nhở ngươi."

"A, sao nàng nhìn có vẻ hung dữ thế?"

"Hà Thần sắp tới, chúng ta cũng đi nhanh đi."

"Người quái dị, ngươi mau chạy đi!!"

Mấy con cá líu ríu, một đầu đâm vào trong nước, tạo ra mấy cơn gợn sóng, đảo mắt liền biến mất trên mặt sông sương mù dần dần dày đặc.

Sơ Tranh: "..."

Ta hoài nghi bọn nó là đến mắng ta, nhưng ta không có chứng cứ.

Hà Thần...

Thứ đồ chơi kia không phải bị Lang Sa đánh chết rồi sao? Cho dù không đánh chết, chắc cũng đánh cho tàn phế, sao còn có thể tới bắt ta?

Ý nghĩ này của Sơ Tranh vừa dứt, bầu trời vốn đầy sao rải rác, đột nhiên bị mây đen che kín.

Mặt sông phun trào sương mù, nơi xa có thứ gì đó đang nhanh chóng vọt tới.

Tốc độ của vật kia cực nhanh, khi Sơ Tranh trông thấy, đến khi cô lui về phía sau một bước, gió mạnh mang theo mùi tanh ẩm ướt của nước sông đập vào mặt.

Sương mù bọc lấy một bóng người, trống rỗng đứng trên mặt sông cách cô ba mét.

Người đến vóc dáng vạm vỡ, mặt vuông vức, mày rậm mắt to, cho người ta cảm giác rất là hung lệ.

Trên trán mọc ra hai cái sừng màu đen, có chút giống sừng dê... Nhưng hơi xấu, giống như phát dục không tốt.

Hà Thần này thiếu dinh dưỡng à?

Hà Thần nghiêm nghị quát lớn: "Giao đồ ra đây!"

Sơ Tranh trấn định hỏi lại: "Thứ gì?"

Hà Thần: "Bớt giả ngu cho ta! Mau giao đồ ra đây, nếu không ngươi không có quả ngon để ăn đâu!"

"..."

Ngươi ngay cả trái cây hư cũng không cho ta mà!

"Ta không biết ngươi đang nói gì." Sơ Tranh suy đoán hẳn là tòa cung điện kia, nhưng lúc này sao có thể thừa nhận chứ!

"Muốn chết!"

Hà Thần vung tay lên, mấy cột nước phóng lên tận trời, vọt về phía Sơ Tranh bên này.

Cột nước tiến công từ phương hướng khác nhau, Sơ Tranh tránh đi một cột nước, còn có cột thứ hai.

Ngân tuyến trượt từ cổ tay Sơ ra, trước khi một cột nước đụng tới, hình thành một bức tường ánh sáng màu bạc.

Bành ——

Cột nước đụng vào trên bức tường ánh sáng màu bạc, ào ào tản ra, tung xuống đầy trời.

Hà Thần bị chọc giận, lần nữa triệu hồi ra mấy chục cột nước từ trong sông, khí thế cuồn cuộn đánh về phía Sơ Tranh.

Sơ Tranh có thể tránh, nhưng Lang Sa nằm trên mặt đất bất tỉnh nhân sự thì không được.

Tốt xấu gì người ta cũng vớt mình từ trong sông về, Sơ Tranh nhanh tay lẹ mắt kéo chân Lang Sa, kéo về phía cô một cái.

Không biết Lang Sa đụng vào thứ gì, Sơ Tranh cảm giác bị ngăn cản một chút, cô cũng không có thời gian nhìn, thô bạo dùng sức kéo người qua!

"Chỉ là nhân loại, cũng dám đối nghịch với ta, thức thời thì giao đồ ra đây!!"

Giọng nói của Hà Thần xuyên qua cột nước truyền đến, mang theo sát khí ngoan lệ.

"..."

Nghĩ ta đần chắc!

Nhìn vào giọng điệu này của ngươi, giao ra chắc chắn cũng phải chết!

"Cô nương..."

Dường như Lang Sa bị đụng tỉnh, vừa mở mắt đã nhìn thấy cột nước nện xuống, con ngươi y co rụt lại.

"Cẩn thận!"

Lang Sa giơ tay, khí lãng vô hình bay ra, đụng vào cột nước, trong không khí hình thành nên tình huống giằng co.

"Cô nương chạy mau!"

Lang Sa hô lên với Sơ Tranh, y chịu đựng đau đớn, bò từ dưới đất dậy, cấp tốc chặn đường những cột nước còn dư lại.

Vừa rồi lực chú ý của Hà Thần đều đặt trên người Sơ Tranh, không phát hiện ra Lang Sa.

Lúc này Lang Sa ra tay, Hà Thần lập tức nhận ra đây là người trước đó đấu pháp với mình.

Kẻ thù gặp mặt đỏ cả mắt, cột nước lít nha lít nhít vọt ra khỏi mặt nước, giống như không cần tiền đánh tới.

Sơ Tranh lui về phía sau, rất nhanh liền biến mất trong bụi cỏ cách đó không xa.

Lang Sa thấy thế liền thở phào, chuyên tâm đối phó với Hà Thần.

Trước đó rõ ràng Hà Thần từng bị thương, trong thời gian ngắn, thực lực của gã thế mà lại có thể khôi phục tốt như vậy!!

Lang Sa không biết Hà Thần này thế nào, nhưng y biết tình huống của mình không tốt, không biết còn có thể chống đỡ bao lâu.

Chỉ hi vọng cô nương kia có thể chạy xa một chút...