Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 1203: Hắc ám giáng lâm (23)




Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

"Tiểu mặt đơ, đám người kia tới." Quý Lâm đột nhiên lên tiếng.

Đám người kia?

Sơ Tranh kịp phản ứng, Cố Hòa.

Cô lập tức đứng dậy đi đến bên cửa sổ, cửa sổ có màn cửa, lúc này Quý Lâm an vị ở phía trên, Quý Lâm vốn định nhường chỗ cho cô, ai biết Sơ Tranh đi qua, trực tiếp đặt tay lên bả vai hắn, vén một góc màn cửa lên, nhìn xuống phía dưới.

Quý Lâm: "..."

Bọn họ thân quen như vậy sao?

Nhưng Quý Lâm rất nhanh liền phát giác cái đụng chạm như có như không kia của Sơ Tranh, ở trong hoàn cảnh oi bức này, càng lộ ra khô nóng hơn.

Sơ Tranh cũng không chú ý tới dị dạng của Quý Lâm, cô quan sát chiếc xe phía dưới.

Đám Cố Hòa cũng ngừng lại ở đây, có lẽ là cũng nhắm ngay nơi này dễ thủ khó công, rất dễ dàng ngăn chặn Zombie.

Cố Hòa dẫn đầu xuống xe, đằng sau có người đỡ một thương binh.

Hẳn là dị năng giả trước đó bị người sống sót đâm.

Một đám người đều có chút chật vật, chắc là chạy thoát khỏi tay đám người sống sót kia, phí không ít sức lực.

Đám Cố Hòa không chọn tòa nhà này của Sơ Tranh, mà là đến đối diện.

Sơ Tranh buông rèm cửa sổ xuống, vừa quay đầu liền đối diện với ánh mắt Quý Lâm.

"Anh nhìn cái gì?"

Quý Lâm hoàn hồn, bỗng nhiên dịch chuyển ánh mắt, vì để tỏ vẻ mình cũng không nhiều bối rối, hắn kéo khóe miệng nói: "Tiểu mặt đơ phát dục không tệ."

Sơ Tranh cúi đầu nhìn một chút, đồng ý gật đầu: "Ừ, muốn sờ không?"

Quý Lâm thấy may mắn vì thời điểm này mình không uống nước, bằng không thì sẽ phun hết ra ngoài.

Đầu lưỡi Quý Lâm chống lên hàm trên, nói: "Cô đối với ai cũng nhiệt tình như vậy sao?" Cô biết vừa rồi mình đang nói gì không? Đối với một người đàn ông huyết khí phương cương, nói ra lời như vậy!

Sơ Tranh lắc đầu: "Chỉ có anh." Anh là thẻ người tốt mà! Người khác làm gì có đãi ngộ như vậy.

Quý Lâm: "..."

Hắn mở miệng, lời đến khóe miệng đi dạo hai vòng, nhưng mà không nói ra.

Hắn bóp đồ ăn vặt trong tay, sau đó rời khỏi phòng.

Sơ Tranh cúi đầu ngó ngó trước ngực mình, cô còn ngó ngó Giang Như Sương, cuối cùng vẫn không làm ra chuyện gì làm đánh mất thân phận đại lão.

Sơ Tranh ngồi trở lại tiếp tục xem bản đồ.

Giang Như Sương đột nhiên đưa Nhạc Nhạc qua: "Tiểu Sơ, cậu ôm một chút đi, tớ đi chuẩn bị bữa tối cho cậu."

"Cậu thả trên ghế sofa đi." Sơ Tranh không muốn ôm.

"Ai, nhưng cái ghế sofa này quá chật, Nhạc Nhạc sẽ rơi xuống."

Sơ Tranh đứng dậy, cực kỳ thô bạo xoay chuyển hướng ghế sofa, để chống vào tường, lăn kiểu gì cũng sẽ không rơi xuống.

Giang Như Sương: "..."

Giang Như Sương bỏ Nhạc Nhạc vào: "Vậy, vậy cậu nhìn nó một chút nhé." Giang Như Sương cẩn thận từng bước rời đi, ra bên ngoài làm đồ ăn.

Sơ Tranh nhìn bản đồ một lát, lại suy nghĩ thẻ người tốt một hồi, cuối cùng cũng không biết suy nghĩ bay đi đâu.

Cô đột nhiên nghe thấy Nhạc Nhạc hơi nhỏ giọng rầm rì, quay đầu nhìn lại, nhóc con đã leo lên thành ghế sofa, mở to đôi mắt đen lúng liếng nhìn cô, còn vươn tay bắt loạn trong không khí.

Sơ Tranh giơ tay, một ngón tay đưa tới trước mặt nó, nhóc con lập tức tóm lấy.

Sơ Tranh bóp bóp mu bàn tay nó, béo múp míp mềm nhũn, đặc biệt mềm...

Sơ Tranh nhìn ra bên ngoài một chút, lập tức giơ tay đi bóp mặt nhóc con, nhóc con ăn uống no đủ cũng không nháo, mặc cho Sơ Tranh bóp mặt nó.

"Tiểu Sơ, cậu đừng bóp mặt nó."

Sơ Tranh lập tức thu tay lại, ngồi đoan đoan chính chính, giống như học sinh tốt lên lớp: "Tớ không bóp." Giang Như Sương đi đường đều không có tiếng sao!!

"..." Tớ đã nhìn thấy.

Giang Như Sương cầm đồ vật ra ngoài, Sơ Tranh đứng dậy, đi tới cửa nhìn một chút, sau đó mới ngồi trở lại.

-

Quý Lâm "Trò chuyện" với than đen một lúc để bình tâm lại, nghe thấy Giang Như Sương gọi hắn, hắn mới đứng dậy trở lại bên trong.

Quý Lâm đi vào, vốn cho rằng Sơ Tranh đang ngồi ở bên trong, còn nghĩ xem làm sao để mỉm cười vừa lễ phép lại không lúng túng, kết quả đi vào liền nhìn thấy Sơ Tranh nằm trên ghế sofa không tính là lớn ngủ thiếp đi.

Cơ thể hơi nghiêng, chừa lại không ít vị trí cho Nhạc Nhạc ở bên trong.

Nhạc Nhạc nằm ở bên trong, tứ chi mở ra, cũng ngủ rất thoải mái.

Một lớn một nhỏ, không khỏi có chút ấm áp.

Quý Lâm giống như bị người giáng một gậy vào đầu.

Hắn cũng không biết sao mình lại nhìn ra cái từ ấm áp này được.

Khi Sơ Tranh tỉnh dậy, vĩnh viễn cũng chỉ có một biểu lộ —— không lộ vẻ gì.

Nghỉ ngơi thì cơ bản đều là ngủ không sâu, trong xe chỉ cần hắn khẽ động, cô sẽ lập tức tỉnh lại, rất ít khi trông thấy cô ngủ thế này...

"Quý tiên sinh..."

Giang Như Sương từ phía sau tiến vào, gọi hắn một tiếng.

Quý Lâm hoàn hồn, có chút không được tự nhiên nói: "Ngủ thiếp đi rồi, lát nữa rồi gọi bọn họ."

Giang Như Sương nhìn vào bên trong một chút: "Vậy... Chúng ta ra bên ngoài ăn đi."

"Ừ."

Quý Lâm quay người rời phòng, cùng Giang Như Sương ra ngoài ăn bữa tối, than đen ngửi được mùi, đói đến oa oa, nhưng Quý Lâm không nói muốn cho gã ăn gì, Giang Như Sương chỉ nhìn gã vài lần, không dám cho gã ăn.

Quý Lâm cũng cảm thấy Giang Như Sương có chút kì lạ.

Rõ ràng thấy ai yếu ớt đáng thương, đều muốn đi lên hỗ trợ, trên mặt chỉ thiếu viết mấy chữ "tôi rất đồng tình với bọn họ, muốn giúp bọn họ một chút", nhìn như là loại thánh mẫu thiện tâm không có chỗ đặt, nhưng thời gian dài như vậy trôi qua, hắn chưa từng thấy cô ấy thật sự thánh mẫu.

Quý Lâm cắn kẹo que nghĩ: Cũng may mắn cô ấy không làm gì, bằng không thì đã sớm bị hắn đuổi xuống rồi.

-

Sơ Tranh không ngủ bao lâu, Nhạc Nhạc ngủ đến ngã chổng vó, Sơ Tranh lập tức liếc nhìn gian phòng một vòng, thấy không có ai, lập tức đẩy chân Nhạc Nhạc ra, cọ cọ ngồi dậy.

May mà không ai trông thấy, bằng không thì hình tượng đại lão của ta có còn muốn nữa không.

Sơ Tranh nhìn thời gian, chỉnh lý quần áo đi ra ngoài, cửa sổ gian phòng bị người dùng vải màu đen ngăn trở, còn đẩy đồ dùng trong nhà qua cản trở.

Gian phòng chỉ thắp hai ngọn nến, tia sáng hơi tối.

Giang Như Sương đang thu dọn đồ đạc, Quý Lâm ngồi ở kia ăn kẹo đường, than đen không biết sống chết co quắp ở bên kia.

Giang Như Sương thấy cô ra: "Tiểu Sơ, cậu dậy rồi à, có để đồ ăn cho cậu đấy, để tớ lấy tới cho cậu."

Bước chân Sơ Tranh cứng đờ, trong đầu vang lên tiếng ầm ầm.

Giang Như Sương biết cô ngủ thiếp đi, vậy cảnh vừa rồi chẳng phải đã bị nhìn thấy sao?

A a a a a!!

Bọn họ trông thấy cái gì!!

Có cần diệt khẩu không!!

Cánh môi Sơ Tranh giật giật, nửa ngày cũng không lên tiếng, bước chân nặng nề đi đến chỗ Quý Lâm ngồi.

Quý Lâm cà lơ phất phơ liếc cô một cái, thấy cô kéo căng khuôn mặt nhỏ, nghiêm túc giống như tận thế đến —— hiện tại hình như đúng là tận thế.

"Mau ăn đi." Giang Như Sương đặt đồ ăn ở trước mặt Sơ Tranh, cười đến đặc biệt ngốc bạch ngọt.

Sơ Tranh: "..."

Sơ Tranh giữ yên lặng, tùy tiện giải quyết xong bữa tối.

Quý Lâm giống như cười mà không phải cười nhìn cô, tia sáng lờ mờ, trải ra một tầng ánh sáng nhàn nhạt trong đáy mắt hắn, làm ánh mắt hắn không chứa tính công kích.

Sơ Tranh không để tới Quý Lâm, hắn muốn nhìn thì để hắn nhìn, dù sao cũng không mất miếng thịt nào

-

Trời tối người yên, Zombie dường như cũng đã nghỉ ngơi, cả con đường yên tĩnh như chết.

Nhưng mà trong đêm cũng không mát mẻ, không khí nóng từ đường đi cuốn qua, mang theo một cỗ mùi hôi thối khó ngửi.

Sơ Tranh liếm cánh môi hơi khô, đứng ở nơi âm u, nhìn về phía tòa nhà đối diện.

"Cô đang nhìn gì thế?"