Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Quý Lâm cũng nhìn thấy Zombie du đãng phía trước.
"Các cô không cần đi theo tôi qua..."
Ầm!
Quý Lâm quay đầu, bên cạnh làm gì có người nữa.
Quý Lâm trừng trừng mắt, liền thấy Sơ Tranh cực nhanh biến mất trên đường phố.
"Cô ta đi đâu thế?" Quý Lâm hỏi Giang Như Sương.
"Ách... Không biết."
"..." Cô biết cái gì!
Quý Lâm phát hiện tiểu nha đầu lái xe này nhìn qua tuyệt không lo lắng.
"Cô ta rất lợi hại."
Con ngươi Giang Như Sương sáng lấp lánh gật đầu: "Ừ."
Giang Như Sương quay đầu, dò xét hắn vài giây, có chút sợ hãi hỏi: "Tiểu Sơ biết anh sao?"
Quý Lâm giống như nghe thấy chuyện cười: "Biết tôi mà còn làm vậy với tôi?"
Giang Như Sương nhìn tạo hình của hắn một chút, hạ quai hàm, giống như không hiểu: "Không biết anh tại sao phải cứu anh, Tiểu Sơ rất ít khi xen vào việc của người khác."
Quý Lâm: "..."
Cô như vậy mà gọi là cứu?
Chín năm giáo dục bắt buộc của hắn là học trắng, hay là chín năm giáo dục bắt buộc của mấy người không giống hả?
"Cô không cảm thấy các cô làm thế này càng giống bắt cóc hơn sao?" Quý Lâm không vui.
"..."
Giang Như Sương hình như có chút không đành lòng, cánh môi hơi mở ra, muốn nói cái gì đó, cuối cùng lại nhếch môi, chút không đành lòng nơi đáy mắt cũng biến đổi thành những thứ khác.
Cô ấy hít sâu một hơi, quay đầu nhìn về phía trước.
Tiểu Sơ trói hắn nhất định là có lý do!
Mình không nhìn thấy nên không biết gì cả... không nhìn thấy không nhìn thấy...
Quý Lâm tức giận đến cắn răng, đây toàn là người gì vậy chứ!
Quý Lâm đột nhiên tỉnh táo lại, hiện trong xe cũng chỉ có một nữ sinh ngay cả súng cũng không biết bắn, hắn hoàn toàn có cơ hội cướp lại xe rời khỏi nơi này.
Nhưng hiện tại có một vấn đề rất quan trọng——
Dây thừng mẹ nó không mở được!
Một phút đồng hồ sau, dây thừng của Quý Lâm còn chưa mở được, bên cạnh có âm thanh vang lên, sau đó Zombie phía trước dồn dập dũng mãnh lao tới phía âm thanh truyền đến.
Sơ Tranh rất nhanh trở lại, Quý Lâm đành phải tạm thời từ bỏ phân cao thấp với dây thừng, giả bộ nhàn nhã như chuyện gì cũng chưa hề phát sinh.
Giang Như Sương cũng không hỏi gì, nổ máy xe, thông qua con đường kia.
Phía trước chính là trung học Đệ Tam.
Cửa lớn rộng mở, trên mặt đất pha tạp không ít vết máu, xe nghiền qua vết máu, kéo ra một dấu vết thật dài.
Giấy vụn, sách vở nhuốm máu, thẻ học sinh có thể thấy được ở khắp nơi, trên đá cẩm thạch ở cổng trường, còn có dấu tay máu.
Thông qua dấu tay máu kia, giống như có thể trông thấy tràng diện lúc ấy, có học sinh ôm đá cẩm thạch, rồi bị Zombie kéo đi.
"Trường học này... Hẳn là không có người nữa." Giang Như Sương không dám tiến vào, nên ngừng ở bên ngoài.
Trong trường học không nhìn thấy có Zombie hoạt động.
Hơn nữa đã lâu như vậy, đồ ăn nước uống dự trữ trong trường học không đủ, học sinh không muốn bị bỏ đói, chắc chắn sẽ chạy ra ngoài.
"Vào xem."
Quý Lâm lên tiếng.
Giang Như Sương quay đầu nhìn hắn, mang theo một chút mê man và không hiểu.
Nhưng hắn không quan trọng, Giang Như Sương nhìn Sơ Tranh.
"Các cô không dám vào thì thả tôi ra, tự tôi đi." Quý Lâm nói: "Chuyện lúc trước, là tôi không đúng, bây giờ trói cũng đã trói, xả giận rồi, hiện tại chúng ta có thể mỗi người đi một ngả được không?"
"Đi vào." Mỗi người đi một ngả? Nghĩ hay lắm đấy! Thẻ người tốt đối với độ yếu gà của mình hoàn toàn không biết gì cả!
"..."
Đi.
Quý Lâm khẽ nghiêng về phía sau, rất có một bộ dáng vò đã mẻ không sợ sứt.
Xe chỉ có thể chạy đến dưới lầu dạy học.
Sơ Tranh để Quý Lâm xuống xe đi theo mình, Quý Lâm suy nghĩ muốn chạy trốn, rất phối hợp đuổi theo.
Trường học không có người sống, ngược lại gặp phải mấy Zombie.
Nhưng số lượng rất ít.
Sơ Tranh tiện tay tìm cái vũ khí, cũng không cần vận dụng ngân tuyến, mấy lần liền giải quyết hết Zombie.
Quý Lâm: "..."
Bạo lực cuồng!
Đi quanh trường học một vòng, xác định không có ai, ba người trở lại trên xe.
"Bây giờ đi đâu đây?"
Quý Lâm nhìn qua phương hướng trường học, dường như đang xuất thần, Sơ Tranh hỏi hắn, hắn cũng không lên tiếng.
Tận đến khi Sơ Tranh đạp bắp chân hắn một cái, Quý Lâm mới lấy lại tinh thần: "Còn bắt đầu ngược đãi tù binh?"
Mới đánh có một cái mà đã là ngược đãi?
Ta cũng không dùng sức!
Sơ Tranh mặt không cảm xúc giơ vũ khí đánh Zombie trong tay lên: "Cái này mới gọi ngược đãi, thử một chút không?"
【...】 Có cảm giác tiểu tỷ tỷ bất cứ lúc nào cũng sẽ bùng nổ, đánh chết thẻ người tốt, là cảm giác của nó sai sao?
Quý Lâm trông thấy những thứ pha tạp trên vũ khí, có chút buồn nôn: "Cô có thể ném thứ đồ chơi kia đi không? Có buồn nôn không chứ?"
Sơ Tranh nhìn hắn hai lần, thấy dáng vẻ của Quý Lâm là thật sự rất buồn nôn, mở cửa sổ ném vũ khí ra ngoài.
Sơ Tranh mở chai nước ra đưa cho hắn.
Quý Lâm xoay cánh tay, ý tứ rất rõ ràng: Tay bị trói, làm sao uống?
Sơ Tranh lật tìm trong balo của Giang Như Sương ra một cái ống hút, cắm vào rồi đưa tới.
Quý Lâm: "..." Ta thật sự quá đen đủi!
Có ai khi thu thập vật tư, lại đi nhét mấy thứ vô dụng như ống hút vào trong chứ?
Thời tiết nóng như vậy, Quý Lâm chắc chắn rất khát.
Ngược đãi ai cũng không thể ngược đãi mình, cho nên Quý Lâm ngậm lấy ống hút, một hơi uống hết một phần ba.
"Đi đâu?"
Quý Lâm mở miệng: "Không biết, tùy tiện đi. Nói không chừng sẽ gặp được thì sao."
Hắn chỉ biết hai nơi này.
Huyện thành này nói không lớn cũng rất lớn, nếu như người còn sống, trốn đi, trong thời gian ngắn phải đi đâu mà tìm.
Càng có khả năng người này căn bản không ở đây.
"Tìm nhà lầu." Sơ Tranh vỗ vỗ thành ghế của Giang Như Sương.
"Ồ."
Giang Như Sương lái xe tìm nhà lầu.
Cái huyện thành này muốn bảo tồn văn hóa cổ xưa, cho nên lầu cũng không tính là cao, mà lầu cao nhất... chính là tòa nhà sát vách bọn Cố Hòa kia.
Cũng chỉ cao hơn có một khúc.
Cho nên tình huống hiện tại chính là, Sơ Tranh và đám người Cố Hòa kia, đứng trên tầng lầu cao chót vót nhìn nhau.
Biểu hiện trên mặt Cố Hòa phi thường đặc sắc.
"Là Lạc Sơ Tranh và Giang Như Sương."
"Mẹ nó, chắc chắn là bọn họ làm ra!"
"Mẹ! Hai con bitch này!"
"Có phải bọn họ có bệnh không, lại còn chạy đến lầu đối diện, cố ý đến xem chúng ta ra sao à?"
-
Quý Lâm thò người ra nhìn xuống phía dưới, phía dưới Zombie lít nha lít nhít, có một ít đồ chơi đã mất đi tác dụng, nhưng còn một số vẫn kéo dài hơi tàn, hấp dẫn những con Zombie này.
"Đây là ai làm?"
Quý Lâm chậc một tiếng.
Đây rõ ràng là do người làm, những người trên sân thượng đối diện kia, bị vây ở trong tòa nhà đó.
Sơ Tranh không lên tiếng, cô cũng không muốn đến nơi này, nhưng kề bên này chỉ có phía dưới tòa nhà này có công ty quảng cáo.
"Tiểu Sơ, viết thế nào đây?"
Sơ Tranh hỏi Quý Lâm: "Người anh tìm tên gì?"
Quý Lâm quay đầu, nhìn đồ vật mở ra trước mặt Sơ Tranh: "Cô muốn làm gì?"
"Người anh tìm tên gì?"
Quý Lâm nhìn cô chằm chằm vài giây, nói: "Trình Tả."
Giang Như Sương chỉnh lý lại băng biểu ngữ đã viết xong, Quý Lâm chỉ lo nhìn Giang Như Sương viết, vừa quay đầu phát hiện Sơ Tranh không biết moi từ đâu ra một chiếc máy bay không người lái.
Máy bay không người lái mang theo băng biểu ngữ, lung la lung lay lên không.
Quý Lâm: "..." Rất có ý tưởng nha!
Trên đó viết tên Trình Tả và địa điểm tập hợp.
Máy bay không người lái tạo nên động tĩnh rất lớn, nếu như người Quý Lâm muốn tìm còn không nhìn thấy, không phải là chết rồi, thì chắc chắn không ở nơi này nữa.
Cái phương án lẳng lơ này, không có máy bay không người lái là không cách nào thực hiện.
Cho nên...
Máy bay không người lái của cô từ đâu tới?
"Lạc Sơ Tranh!"
Phía đối diện truyền đến tiếng hét, ẩn ẩn có chút ô ngôn uế ngữ xen lẫn ở trong.
Sơ Tranh nhìn sang bên kia, đám người Cố Hòa kia, đang to mồm mắng cô.
Quý Lâm nghe một hồi, xem như nghe ra manh mối.
"Cô làm ra?"
"Không phải, tôi không có, đừng nói lung tung." Sơ Tranh phủ nhận liên tiếp ba câu theo quán tính.
*
Vương Giả: Báo cáo, bọn họ không bỏ phiếu.
Tiểu thiên sứ: Nói bậy! Chúng ta bỏ rồi!!
Vương Giả: Không có khả năng, ta nhìn thấy các ngươi không ném.
Tranh gia: Không bỏ phiếu giữ lại nuôi rận à? Đều ném hết cho ta.