Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 1137: Vấn tiên hoàng tuyền (1)




Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥

"Bây giờ là đúng 8 giờ sáng, chất lượng không khí hài hòa, có mưa, không nên ra ngoài..."

Thanh âm bập bẹ lưu chuyển trong phòng, người trên giường chậm chạp ngồi dậy, quét mắt nhìn người máy đứng trên bàn bên cạnh một vòng, cô che lấy mắt.

Lại trở về.

"Chủ nhân, chào buổi sáng." Người máy ở trên bàn nghiêng đầu chào hỏi cô.

"Chào buổi sáng." Sơ Tranh giống như không có khí lực gì.

"Chủ nhân thân thể ngài không thoải mái sao? Cần ta kiểm tra cho ngài không?" Người máy vô cùng tri kỷ hỏi thăm.

"Ta rất tốt."

"..." Dường như người máy có hơi thất vọng.

Sơ Tranh nhìn thời gian, đôi mắt đột nhiên nhíu lại.

"Ta ngủ bao lâu?"

Người máy đếm số chính xác: "08 giờ 25 phút 46 giây."

Sơ Tranh: "..."

Chỉ qua có một đêm?

【 Tiểu tỷ tỷ, để cho cô tiện hoàn thành nhiệm vụ, cùng không trì hoãn chuyện của cô bên này, cho nên ta đã điều chỉnh một chút nha. 】

"Ai!" Người máy nhặt được dao khắc nhỏ ở trên bàn, chỉ vào hư không: "Chủ nhân, sao ta lại cảm thấy giọng nói này có chút quen tai nhỉ?"

Sơ Tranh không để ý tới người máy, cẩn thận nghĩ lại câu nói kia của Vương Giả một lần.

Vương Giả thế mà lại có thể khống chế tốc độ thời gian trôi qua...

Rốt cuộc nó là thứ gì?

Trí năng trong game?

Không phải là game Phồn Tinh kia biến chất sinh ra trí năng, sau đó bắt toàn bộ game...

Như vậy thì có chút đáng sợ.

Cốc cốc ——

Dưới lầu có người gõ cửa.

Thiếu nữ Mai Cơ toàn thân màu hồng phấn ôm con thỏ tai dài của cô ấy, ngoan ngoãn đứng ở ngoài cửa, thấy Sơ Tranh ra, lập tức giơ một lỗ tai của con thỏ lên: "Có người chết."

Sơ Tranh: "..."

Sáng sớm đã đến nói với ta chuyện này!

"Chủ nhân, người kế nhiệm SU222 đã thức tỉnh, mời nhanh chóng tiến về ký kết khế ước."

Không biết người máy đứng đằng sau cô từ lúc nào, đôi mắt như pha lê, đang trừng trừng nhìn cô.

Sơ Tranh nhíu mày.

Người thức tỉnh linh năng tại chức ở Vấn Tiên Lộ đều cố định cụ thể, người thức tỉnh linh năng đời trước tử vong hoặc sau khi từ chức, thì người thức tỉnh linh năng đời tiếp theo mới có thể thức tỉnh.

Mà những người thức tỉnh này, chỗ Sơ Tranh đều đăng ký là SUXXX, tên đầy đủ phiên dịch là —— người giám thị.

Giám thị cái gì thì không cần giới thiệu.

Sơ Tranh ra hiệu Mai Cơ tiến vào, Mai Cơ ôm con thỏ, ngoan ngoãn đi theo vào.

"Ai chết?"

"Vạn Phi. Buổi sáng hôm nay phát hiện chết ở bên ngoài Vấn Tiên Lộ, trái tim biến mất, trên người không có những vết thương khác. Đêm qua hắn rời khỏi Vấn Tiên Lộ, đi đâu thì tạm thời không cách nào điều tra được, sau đó xuất hiện ở ngay chỗ này."

Mai Cơ nhéo lỗ tai con thỏ một cái, hình ảnh 3D ném ra trong không khí.

Trong hình ảnh người đàn ông bị treo ở bên ngoài Vấn Tiên Lộ, bởi vì là nơi vắng vẻ, được người của Vấn Tiên Lộ phát hiện ra trước, trực tiếp đưa vào.

Chỗ trái tim của người đàn ông trống rỗng, máu me đầm đìa, giống như bị người ta mạnh mẽ moi tim ra.

Người thức tỉnh linh năng rất đặc biệt, vết thương bình thường, chỉ cần không tắt thở, mang về Vấn Tiên Lộ, sẽ có biện pháp cứu sống.

Nhưng trái tim biến mất...

Đây là chết rất triệt để, Sơ Tranh cũng bất lực.

Đối phương còn hiểu rất rõ về nơi này.

Cảnh cáo à...

Lần trước phái sinh vật không biết ẩn vào giám thị Vấn Tiên Lộ, bây giờ đã trực tiếp thăng cấp thành cảnh cáo.

Trong ánh mắt Sơ Tranh nhiễm lên một tầng sương lạnh.

"Mọi người xử lý tốt hậu sự cho Vạn Phi, phái người thu thập sạch sẽ số 13, tôi đi đón người kế nhiệm đời tiếp theo của nó. Mặt khác cẩn thận điều tra xem nơi Vạn Phi đi tối qua là nơi nào, bảo người biết chuyện giữ kín miệng. Gần đây ra ngoài cẩn thận, có dị thường lập tức báo cáo, nghiêm cấm đơn độc hành động."

Đối phương giết một người, nếu như chỉ muốn cảnh cáo cô đừng xen vào việc của người khác, vậy thì khả năng đối phương hạ thủ lần nữa sẽ không cao.

Nhưng cũng không bài trừ những khả năng khác, cho nên Sơ Tranh vẫn căn dặn một phen.

Mai Cơ ngoan ngoãn gật đầu, ôm con thỏ tai dài rời đi.

Sơ Tranh lên lầu, đi đến bên giường, khom người xuống, muốn lấy đồ từ trong đó ra. Đồ vật chưa lấy được, thì đã nhìn thấy người giấy nằm ở dưới gầm giường trước, đang cười quỷ dị với cô.

Sơ Tranh: "..."

Sơ Tranh lôi người giấy ra ngoài, từ phía dưới lôi ra một cái rương.

Đó là một cái rương do dây leo bện thành, nhìn qua có chút cũ nát, dáng vẻ như bất cứ lúc nào cũng có thể thọ hết chết già vậy.

Loại rương như thế này bây giờ căn bản không thể tìm thấy nữa.

Chỉ một lát như vậy, người giấy đã đứng ở cửa ra vào, nghiêng đầu 180 độ nhìn cô.

Sơ Tranh ném cái rương sang một bên: "Cút!"

Sơ Tranh khí thế hung hăng mở rương, nhìn về phía cổng một chút, người giấy đã không thấy đâu, người máy nện bước nhỏ chân ngắn, đang thở hổn hển bò lên.

Rương dây leo nhìn như sắp thọ hết chết già, bị Sơ Tranh đối đãi thô bạo như vậy, vẫn kiên cường sống sót như cũ, lúc này mở ra, bên trong không có thứ gì khác, chỉ có một xấp khế ước.

Tương tự như khế ước lần trước cho Hồ Thạc ký.

Nhưng lại có chút không giống.

Trang giấy khế ước nhìn qua rất cũ kỹ, trên mỗi một tờ khế ước đều có con dấu màu bạc, nói là màu bạc cũng không đúng, trong màu bạc mơ hồ có ánh sáng màu đỏ lưu động, con dấu này phảng phất như đang sống.

Con dấu trên đồ án là kiểu chữ cuồng thảo khảm nạm chung với nhau, người ngoài nhìn không ra là cái gì, nhưng Sơ Tranh biết đó là gì —— Hoàng Tuyền Lộ, vạn vật sinh.

Trên tờ khế ước Hồ Thạc ký lúc trước không có con dấu này.

Sơ Tranh mở khế ước ra, tìm tới tờ Vạn Phi ký.

Trên tờ này không có con dấu màu bạc —— chuẩn xác mà nói, đã từng có, nhưng hiện tại đã biến mất, bởi vì Vạn Phi chết rồi.

Một khắc khi Sơ Tranh cầm khế ước này lên tay, tên của Vạn Phi cũng bắt đầu trở nên nhạt đi, ẩn ẩn sắp biến mất.

Sau khi tên của Vạn Phi biến mất, ước chừng ba giây sau, chữ viết nhàn nhạt chậm rãi xuất hiện, từ cạn đến nồng, cuối cùng cái tên đó, giống như chưa từng có biến hóa, yên lặng nằm ở đó.

Ánh mắt Sơ Tranh rơi trên cái tên đó —— Tinh Kiều.

Tinh...

Cái họ này ở Kinh Nam Thành cũng không phổ biến.

"Hồ sơ."

Người máy nhỏ dùng chân ngắn bò lên bậc cấp, còn chưa kịp thở một ngụm, lại bị Sơ Tranh sai sử, bất mãn hừ một tiếng: "Đang chuyển hồ sơ của Tinh Kiều đến..."

Họ và tên: Tinh Kiều

Tuổi tác: 8

Giới tính: Nam

...

Ở giữa là một đống số liệu loạn thất bát tao, ngay cả khi nào đi nhà trẻ cũng có ghi lại.

Sơ Tranh lười xem, trực tiếp trượt đến phía dưới cùng.

...

Địa chỉ: Số 39, đường Bách Đình, khu Tây Châu, Kinh Nam Thị.

Địa chỉ định vị thực tại: Trang viên Tinh Gia, đường Đạp Tuyết, khu Vân Đài, Kinh Nam Thị.

Trông thấy trang viên Tinh Gia, Sơ Tranh đã xác định được Tinh Kiều này, có quan hệ với cố chủ hiện tại của cô.

Cuối cùng thêm vào mấy tấm hình.

Đứa bé trai mặc áo đuôi tôm, nhìn qua ống kính, trên gương mặt trắng nõn đáng yêu không có biểu tình gì, khốc vô cùng.

Mấy tấm phía sau đều chụp trong cuộc sống bình thường.

Tất cả ảnh chụp đều chỉ có một mình cậu bé, cho dù có đám người, cũng cách cậu rất xa, hình ảnh đơn độc, giống như bị thế giới này vứt bỏ.

Sơ Tranh cảm thấy cậu bé khá quen, nhưng lại không nghĩ ra đã gặp ở đâu.

"Trí nhớ của ta trở nên kém từ lúc nào thế nhỉ." Sơ Tranh hoài nghi bản thân một hồi, rất nhanh liền quên sạch sành sanh.

Định vị địa chỉ thực tại không phải ai cũng làm được, bởi vì khế ước đã viết tên Tinh Kiều lên, cho nên cô mới có thể định vị ra vị trí của người giám thị tân nhiệm này.

Đương nhiên nếu như không nguyện ý, tên Tinh Kiều sẽ biến mất khỏi khế ước, và sẽ xuất hiện tên người ứng cử tiếp theo.

Sơ Tranh đối với tám tuổi không sợ hãi chút nào, người tới đây nhỏ hơn vậy cũng có, nhân vật đại biểu chính là Mai Cơ.