Xuyên Nhanh: Nam Chủ Lại Hắc Hóa

Chương 77: Ảnh đế, li hôn đi (10)




Edit: Mạc Kỳ Nguyệt

Beta: LoBe

___

Lật Manh là một người vừa mới kí hợp đồng với một công ty quản lý hạng ba, không có gì khác ngoài thời gian. Vì vậy, sau khi cô thử vai, không có việc gì làm bèn lấy điện thoại di động mua một ly trà sữa rồi cầm uống với khuôn mặt không biểu lộ cảm xúc gì, đi đến biệt thự Tần gia. Biệt thự cách trung tâm thành phố 2 tiếng đi bộ. Nếu đ xe hơi thì chỉ cần một lúc là đến. Nhưng đến nơi đó làm gì? Nói chuyện phiếm? Hay là ngồi chơi? Cách tốt nhất là đến trước giờ cơm 1 phút. Như vậy thì ngồi xuống là ăn, không cần đối phó với những người và việc không cần thiết. Vì lẽ đó, cô chậm rãi bước đi, tới biệt thự thời gian cũng vừa văn đúng thời gian.

Khi uống trà sữa, trong đầu Lật Manh hiện ra nội dung của cuốn sách quy tắc từ trong không gian mà không biểu lộ cảm xúc gì. Hiện tại bản thân là một người mới, tay nghề còn non, có quá nhiều việc cần phải ghi nhớ. Hơn nữa Lật Manh là một lính mới còn nợ điểm, cô không thể không cam chịu. Cần chịu cực khổ, làm việc đến nơi đến chốn, tận lực chuyên nghiệp không được phép buông bỏ, dù phải bỏ hết tôn nghiêm tự trọng để tranh cướp như kẻ ăn mày thì cũng phải chịu.

Lật Manh chậm rãi tiếp thu những kiến thức trong sách, nghiêm túc hút ống hút, chăm chú nhìn từng dòng quy tắc tích hợp. Chà, Vì sợ kí chủ mệt nhọc. Chỉ cần không phải là một chi tiết quan trọng của cốt truyện, hoặc gặp phải nhân vật quan trọng trong cốt truyện, kí chủ không cần duy trì thiết lập tính cách nhân vật. Cái này tốt. Có trời mới biết cô vì duy trì tính cách của nguyên thân mà đã phải nỗ lực như nào. Vì vậy, cô nghỉ ngơi một chút.

Vai nữ phụ có quỹ đạo sống nham hiểm, đi một lúc có thể thu được ít điểm độc ác. Đường đời nham hiểm là cái quỷ gì? Nhìn chú thích một chút, a, nguyên thân chính là trẻ mồ côi. Có thể trong bối cảnh mồ côi như vậy "Lật Manh" đã trở thành nữ phụ độc ác trong vở kịch. Một đứa trẻ mồ côi tại sao lại đi đến con đường ác độc này?

Lão viện trưởng hành hạ, bị các bạn trong cô nhi viện cô lập, đánh đập?

Lật trang kế tiếp, đã hiểu. Vì muốn cho người hâm mộ của cô biết cô là một tiểu thiên sứ khả ái và lương thiện nên nữ phụ ác độc thường xuyên tới viện mồ côi, thăm các em nhỏ, quyên tiền.

Mà thôi, đằng nào sau này nam chính sẽ vạch trần cô ta chỉ diễn trò. Những việc thiện này không hề có một chút thành tâm, khiến cho "Lật Manh" ngã vào vũng bùn của sự nổi tiếng. Hoàn thành quyển sách giáo khoa về những việc làm khiến một kẻ đê tiện (vai nữ phụ ác độc) mất mặt.

Lật Manh im lặng ghi nhớ trong lòng nội dung của vở kịch này, muốn nắm chắc thì phải thường xuyên đọc lại cốt truyện. Trọng điểm là làm từ thiện, quyên tiền.

Bởi vì chứa cả nội dung cuốn sách trong đầu nên Lật Manh cảm thấy đau đầu, không tiếp tục xem nữa. Trà sữa trong tay cô cũng vừa uống xong, liền bỏ vào thùng rác. Nhìn thấy poster quảng cáo của Tần Quy Vân ở trên tường, cô liền bóc xuống, dán vào bên cạnh thùng rác.

Lật Manh nắm một góc. Đây là poster quảng cáo phim điện ảnh của Tần ảnh đế. Bối cảnh của tấm poster là rừng trúc, ảnh đế mặc một thân trường bào đẹp đẽ trẻ trung, đầu ngón tay nhạ nhàng lướt qua đàn cổ, những chiếc lá nhỏ rơi xuống. Giữa ánh sáng xanh biếc, đôi môi mỏng màu đỏ của nam nhân khẽ cong lên, tựa tiếu phi tiếu, ánh mắt lưu chuyển làm kinh diễm chúng sinh.

Khuôn mặt Lật Manh không biểu cảm gì, không hề gợn sóng nhìn một lúc rồi cuốn lại, định nhét vào trong thùng rác. Xả rác bừa bãi là không tốt. Tuy nhiên, tấm poster hơi lớn, thùng rác lại nhỏ, nếu như cứ cố cho vào thì hơi khó. Cô vừa định ném xuống đất giẫm một cái rồi gập lại vứt đi thì một chiếc xe ô tô màu đen đã dừng ở bên cạnh. Lật Manh đã không chú ý đến. Khi cửa kính ghế trước mở ra, khuôn mặt của một ông chú xuất hiện:

"Cô lên xe đi, tôi đưa cô về nhà."

Lật Manh một tay cầm ly trà sữa trống rỗng, một tay cầm poster quảng cáo, nhìn ông chú xa lạ này. Không có tư liệu trong ký ức. Ừ, người lạ, không có ý tốt. Cô thờ ơ ném ly trà sữa, định đi tới cho ông chú lĩnh hội hậu quả đau đớn khi dụ dỗ người khác thì từ hàng ghế sau truyền đến một giọng nói trầm thấp bình tĩnh:

"Lên xe, ông đang chờ."