Xuyên Nhanh: Nam Chủ Lại Hắc Hóa

Chương 49: Tận thế - Công chúa nhỏ của nam chủ (49)




Cái kỹ thuật diễn này.

Cái loạt di động nát như cô mang ra ngân hàng đổi chắc cùng lắm được một tệ.

Đây là kỹ thuật diễn rách nát đến kinh thiên động địa, quỷ thần khiếp sợ gì đây trời.

Hàng mi đang cụp xuống của Cố Nặc chậm rãi nâng lên, môi anh cong cong, ánh mắt như băng hóa thành nước, tràn đầy tia sáng ôn nhu. "Dù hạ độc, chỉ cần là em bưng tới, anh sẽ ăn."

Ngực Lật Manh nghẹn lại, cô nhìn đôi mắt ửng đỏ ấy của Cố Nặc, có chút áy náy, nhưng nghĩ đến chút nữa anh sẽ cùng nữ chủ đi lên đỉnh cao nhân sinh thì tức khắc lại vui mừng. Cô không phải đang hại anh, cô là thần trợ công vì trở thành tua vít của anh mà đến.

Lật Manh cuộn tròn tay lại, xoay người chạy ra ngoài. Cô không nhìn thấy, Cố Nặc ngồi ở trên sô pha nụ cười bên khóe miệng chậm rãi biến mất, vẻ ôn nhu dưới đáy mắt bị hắc ám vô tận bao trùm.

"Lại chạy mất......"

Anh lẩm bẩm hừ nhẹ.

"A, thật là không ngoan."

Lật Manh chạy ra ngoài thấy nữ chủ đã hút thuốc xong, đang ném tàn thuốc. Cô đi qua dẫm tàn thuốc một lát, phòng ngừa xảy ra cháy rồi mới duỗi tay nắm quần áo nữ chủ. "Mau, vào cửa đi."

Mễ Lệ đột nhiên duỗi tay đè đè tai nghe bên tai, "Ồ, có việc gì sao? Tôi lập tức tới hỗ trợ." Nói xong, Mễ Lệ đè lại đầu Lật Manh, dễ như trở bàn tay ngăn lại tất cả động tác của cô. "Được rồi, tiểu khả ái, tôi đi công chuyện không chơi với cô nữa, lần sau lại đến."

Nói xong, Mễ Lệ tiêu sái xoay người, rời khỏi đây.

Mà Lật Manh nhìn vạt áo mình đang nắm lấy, cứ như vậy dễ dàng bị kéo về......

Đây là bi ai của việc bất bình đẳng sức mạnh, cô dùng hết toàn lực đi túm nữ chủ, kết quả túm không nổi.

Nữ chủ có việc đi trước, nam chủ làm sao bây giờ? Không đợi Lật Manh suy nghĩ cẩn thận, một tay ấm áp khô ráo hơi dùng sức ấn xuống bờ vai mảnh dẻ mượt mà của cô. Cơ thể Lật Manh, hơi thở của thiếu niên phía sau đã quấn quanh lại đây.

"Tiểu Manh." Thiếu niên cúi đầu, vài sợi tóc rũ lên tai cô. Hô hấp ấm áp vô cùng của anh nóng cháy như lửa, thoảng qua khiến lỗ tai cô cũng bắt đầu đỏ lên.

Bờ môi thiếu niên mềm nhẹ dán lên cổ cô, một tay khác của anh cũng vươn tới từ phía sau, chế trụ vòng eo cô. Cô bị anh ôm thật chặt từ sau lưng.

"Anh khó chịu......" Giọng anh khàn khàn không ít, tê dại đến nỗi làm người ta nổi da gà.

Lật Manh lập tức hỏi hệ thống: "Làm sao bây giờ?"

Hệ thống: "Năng lượng khô kiệt, hệ thống đã đóng máy."

Lật Manh: "......"