Xuyên Nhanh: Nam Chủ Lại Hắc Hóa

Chương 42: Tận thế - Công chúa nhỏ của nam chủ (42)




Cv - er: Kỷ Kỷ

Edit: Mi An

Beta: LoBe

___

Lật Manh khẽ sững người, đến khi hiểu được ý anh là gì thì đôi mắt hạnh sáng rỡ lên, khóe miệng nhịn không được nhoẻn cười, lúm đồng tiền ngọt ngào trên má cũng xuất hiện.

"Anh nhớ lại gì rồi?"

Có phải nhớ lại trách nhiệm của bản thân là phải tranh bá thiên hạ, đánh bại tất cả tang thi đến khi không còn địch thủ, thu đầy hậu cung không?

Lật Manh chờ ngày này lâu lắm rồi. Anh có ký ức mới có cốt truyện điểm của cô. Có cốt truyện điểm rồi, là cô có thể hoàn thành nhiệm vụ. Càng nghĩ càng không nhịn được mà muốn đấm tay xuống đất, quá con mẹ nó sướng.

Con ngươi màu đen của Cố Nặc thâm thúy như sao băng, một tay anh chống lên mặt kính sau lưng cô, hơi nước mờ mịt làm ướt lông mi tinh xảo của anh, từng dòng nước chảy dài trên cơ thể thon dài rắn chắc.

Ý cười trên môi anh càng rõ hơn, "Anh nhớ lại, năm đó em cũng như thế này......"

Năm đó?

Nụ cười hưng phấn trong mắt Lật Manh còn chưa có biến mất, bỗng thấy ngón tay vốn đang đặt trên gương của Cố Nặc nắm bả vai mảnh dẻ của cô, khẽ dùng lực đẩy cô tựa vào mặt gương ngập sương.

Thiếu niên cúi người, xương quai xanh tinh xảo vì thân thể dùng sức mà nghiêng xuống tạo thành một đường cong tuyệt mỹ. Một giọt nước trượt theo đường cong ấy, từng chút một trượt xuống ngực.

Cô ngẩn người nhìn anh, lại thấy thiếu niên dùng một tay khác cố định vòng eo mình, bị còng tay nên tay Lật Manh cũng kéo đến gần eo.

Cô có chút khó chịu muốn giãy giụa, lại nghe thấy thiếu niên cong môi nói:

"Em đẩy ngã anh, ép anh lên gương, sau đó làm......"

Lật Manh trừng to đôi mắt hạnh như nghe tin tiểu thuyết vốn viết "Còn tiếp" lại đột nhiên drop hận không thể cắt đứt cổ tác giả, cảm giác như đang treo trên tấm bắn phi tiêu.

"Em làm gì?"

Đuôi mắt xinh đẹp của Cố Nặc nhàn nhạt giương lên, "Anh không biết nói như nào, làm một lần nữa đi."

Nói xong, ngón tay đẫm nước tinh xảo của anh véo sườn eo cô, làm Lật Manh vốn sợ ngứa nhịn không được tựa vào đầu vai anh.

Lật Manh nghẹn cười đến mức muốn bỏ chạy, phần cổ co rúm bị thiếu niên đè lại, hơi nâng lên, lộ ra phần gáy yếu ớt xinh đẹp của cô. Đôi mắt sâu thẳm của Cố Nặc cụp xuống, ánh mắt âm trầm mãnh liệt.

Anh chậm rãi cúi đầu, cắn cái nơ trước ngực cô, hàm răng chạm tới nếp ren trắng bên cạnh cổ áo. Khuôn mặt tinh xảo của thiếu niên vừa lạnh vừa tàn khốc, ánh mắt lại cực kỳ mị hoặc.

Nước trên vòi hoa sen rơi xuống vỡ tan, cả mái tóc đen của anh đều là bọt nước, nhỏ giọt vào phần cổ dưới cổ áo cô, khiến cô rùng mình run rẩy.

Lật Manh dựa vào gương, bởi vì cô hơi dùng sức mím môi mà lúm đồng tiền trên má nhợt nhạt xuất hiện.

"Cố Nặc?"

Tên hỗn đản này nhớ tới cái ký ức quỷ gì vậy. Cắn quần áo cô là ký ức anh mới nhớ ra sao?

Chứ không phải là anh thú tính quá độ, trước đây xem hình ảnh thiếu nhi không nên thấy rồi ảo tưởng chứ.

Lật Manh vừa há miệng đột nhiên cảm nhận được đau đớn truyền từ cổ lên não. Cô không thể cúi đầu, cố sức liếc mắt xuống, lại chỉ nhìn được tóc mái của thiếu niên.

Anh đang cắn cô. Chẳng lẽ là đặc tính của tang thi chưa bị mất đi hoàn toàn nên đói bụng là muốn ăn thịt người sao?

Cố Nặc cắn rách một đoạn da cực mỏng của cô, thậm chí không chảy máu, chỉ để lại một dấu vết nhợt nhạt. Sau đó anh chậm rãi ngẩng đầu lên, hô hấp cực nóng nhìn cô.

Mái tóc đen của thiếu nữ bị hơi nước trên mặt kính làm cho ươn ướt, cô mở to mắt trừng anh, khuôn mặt non nớt hiện lên màu hồng của hoa anh đào.

Cố Nặc không nhịn được liếm môi mỏng, cánh môi hồng hồng, mang theo sắc thái nào đó. Giọng anh khàn đi:

"Anh nhớ rõ, em cũng đè anh, cắn anh như thế này."

Eo Lật Manh bị anh quấn lấy thật chặt, để lâu ngược lại không có cảm giác ngứa. Đầu óc cô đã thành bùn nhão, chỉ có chút đau đớn trước ngực làm cô càng thêm ngu người.

Cắn anh?

___

Be: Dịch bệnh đang diễn biến phức tạp. Các tiểu khả ái ra đường nhớ đeo khẩu trang nha, bảo vệ bản thân thật tốt.