Xuyên Nhanh: Nam Chủ Lại Hắc Hóa

Chương 37: Tận thế - Công chúa nhỏ của nam chủ (37)




Cố Nặc lên xe, dáng người thon dài bao phủ thiếu nữ đang ra vẻ yếu ớt đáng thương, đầu ngón tay anh sờ lên chiếc còng, lên ngón tay thon dài, cuối cùng chạm tới phần ngón mềm mại co lại của cô, sau đó nắm chặt, lại thừa dịp Lật Manh không chú ý, dùng chìa khóa mở một bên còng tay trên song sắt.

Lật Manh vừa muốn rút tay về, lại phát hiện thiếu niên cụp mắt xuống, thong thả ung dung mà dùng một tay khác cầm lấy chiếc còng, "răng rắc" một tiếng, bên còng tay ấy liền khóa lại cổ tay trắng nõn của thiếu niên.

Lật Manh vẻ mặt mờ mịt không kịp phản ứng, lại thấy Cố Nặc từng ngón một đan vào khe hở giữa các ngón tay của cô, bàn tay ấm áp hữu lực mà cường thế bắt lấy bàn tay nhỏ hơi lạnh của cô. Mười ngón cưỡng ép đan chặt vào nhau, sau đó giọng nói hơi lạnh của thiếu niên ẩn chứa ý cười âm u vang lên.

"Trói Tiểu Manh, là vì mặt em thể hiện em muốn chạy trốn."

Lật Manh hú hồn, sao thấy hay thế.

Quả thật cô hơi "túng" khi đối mặt với Cố Nặc mất trí nhớ biến thái thần kinh, nghĩ khi nào trốn ra khỏi Cố thị căn cứ, an tâm chờ Cố Nặc trở về trả thù, nhưng chưa kịp chạy đã bị trói lại rồi.

Cố Nặc khẽ nhếch môi, như có như không cười nhìn cô, anh duỗi tay ôn nhu vuốt tóc cô, nhẹ tới gần vành tai Lật Manh, giọng nói trầm thấp, lành lạnh mà khàn khàn. "Cũng đừng trốn, nếu không sẽ ăn em luôn đấy."

Lật Manh: "......"

Không hổ danh là người đã từng bị tang thi hóa, đến uy hiếp cũng kinh tủm như thế.

Người dân trong căn cứ Lam Anh đến từ bốn phương tám hướng, vẫn còn một chút tính thiện, sẽ không cự tuyệt người lão bệnh tật yếu ớt. Chỉ cần chưa từng bị tang thi cắn, hoặc từng có tiền sử phạm tội nghiêm trọng đều có thể dựa vào người đảm bảo mà tiến vào.

Mà huy chương của căn cứ Lam Anh chính là một trong những vật phẩm đảm bảo. Nữ chủ cũng là một trong những thủ lĩnh cao cấp của căn cứ. Tuy trong cốt truyện không giới thiệu gì, nhưng những lời đồn Lật Manh nghe được đều là nữ chủ vừa tài giỏi vừa lợi hại, dị năng vừa ngưu bức thế nào.

Không hổ danh là nữ chủ. Cô cũng muốn lợi hại như vậy, nhưng cô lại không có cơ thể dị năng, yếu òm.

Điểm cộng duy nhất của cô chính là phản ứng nhanh, được luyện thành do trước kia chạy bộ mỗi ngày.

Cố Nặc nắm tay cô, giữa cổ tay hai người tùy tiện rũ xuống dây xích của còng tay. Sau khi tiến vào căn cứ chính là phố trao đổi rất phồn hoa. Tiền đã mất tác dụng, tại tận thế mọi người đều đến đây lấy vật đổi vật hoặc dùng vật phẩm đổi lấy tích phân từ căn cứ.

Đống đồ trong chiếc xe mà Cố Nặc mang đến đủ để đổi tư cách sống sót trong căn cứ. Mặt anh bình tĩnh mà tiến về phía trước, nhìn thấy một điểm giao dịch trao đổi cỡ lớn liền đi vào bắt đầu giao dịch. Lật Manh đi theo phía sau anh, người anh che mất cô, lâu lâu cô muốn ngoi đầu lên nhìn đều bị Cố Nặc vẻ mặt bình tĩnh ấn đầu, chậm rãi thụt về.

Lật Manh cảm thấy mình như con chuột chũi trong đất, chỉ có thể cuộn người trong cái động Cố Nặc tạo ra. Cơ mà Cố Nặc lại cò kè mặc cả, khá mới lạ. Lúc anh ở căn cứ Cố thị, trên cơ bản đều được người ta nịnh hót, lấy lòng.

Ai có tư cách làm anh phải cò kè mặc cả chứ.

Lật Manh mắt trông mong mà ngẩng đầu nhìn lưng Cố Nặc, nghe anh bình tĩnh vô cùng mà chém giá thấp, cuối cùng dùng một xe vật tư đổi lấy một ngàn tích phân.

Một ngàn tích phân có thể đổi được một phòng trong căn cứ Lam Anh cùng một tháng đồ ăn do căn cứ cung ứng, còn có thể nhận được thân phận lính đánh thuê. Lính đánh thuê rất quan trọng, sau khi ra ngoài tiêu diệt tang thi có thể hợp pháp nộp tinh hạch lên trên để đổi càng nhiều tích phân hơn.

Cố Nặc vừa mới giao dịch xong, đột nhiên tên mập mạp giao dịch cùng nở nụ cười thèm thuồng. "Cô gái phía sau anh là con mồi có thể giao dịch sao?"