Xuyên Nhanh: Nam Chủ Lại Hắc Hóa

Chương 187: Đế vương huyết tộc có chút ngọt (40)




Edit: Albus

Beta: LoBe

___

Một ít rơi ra ngoài cửa sổ.

Lật Manh: ".... "

Nghĩ tới lúc tiểu thiên sứ cắn mình, cái loại cảm giác kích thích này trong lòng lại có chút chưa thể chấp nhận.

Thật nhẫn tâm, cô lấy đường ra phủ lên trên đó một ít bột thuốc độc.

Ừm, tuy chỉ là một lượng nhỏ nhưng chắc chắn là vẫn có tác dụng.

Bọc thuốc xong.

Liền phát hiện..... Serrill đang từ từ hôn lên lên cổ cô một cách chậm rãi.

Giống như đang gặm cổ vịt.

Không, liếm cổ vịt.

Lật Manh bình tĩnh nói: " Serrill đại nhân, đây phải vị trí của một hầu gái. " Cô hầu gái cự tuyệt mọi quy tắc không được viết trên giấy, cự tuyệt cả sự quấy rối của thế lực ác ma.

Nghe những lời lạnh lùng của cô.

Serrill chậm rãi ngẩng đầu lên, đuôi mắt xinh đẹp khẽ cong lên, trong đôi mắt đỏ băng bỗng hiện lên một tia trêu đùa.

Như có chủ ý, cậu dùng ngón tay bóp nhẹ chiếc cằm nhỏ của cô.

Thiếu niên có chút ác liệt, đôi môi mỏng hơi nhếch, những chiếc răng nanh như ẩn như hiện.

" Không, hầu gái tuân theo mọi mệnh lệnh của chủ nhân, nếu tôi muốn cô, cô cũng phải tuân theo. "

Cô không nghĩ sẽ quyến rũ cậu.

Cứ để cậu tự chủ động đi.

Serrill giống như một tiểu quỷ đầy mê lực trong màn đêm, mềm mại dùng má cọ cọ lên môi cô, nhẹ giọng nói.

" Rốt cuộc ai cũng sẽ đều sung sướng nếu nhận được dù chỉ một chút ưu ái của tôi. "

Lời này nói ra thật khó xử.

Ngược lại như bộc lộ sự tức giận.

Ánh mắt Lật Manh lộ ra vẻ đã thông suốt, phong cách thật sự tệ.

Không thể mong chờ gì vào bút pháp của tên cẩu tác giả.

Chỉ có thể dựa hoàn toàn vào sự hung dữ của bản thân để lật ngược tình thế.

Thiếu niên mang theo vài phần giận dỗi giống như đang làm nũng mà dùng môi miết lên cằm cô một đường từ trên xuống dưới.

Cuối cùng những chiếc răng nanh của cậu cũng mấp mé ở vùng da trên cổ cô.

Vừa định cắn xuống.

Đột nhiên thiếu nữ túm lấy áo rồi thít chặt lấy cổ cậu.

Sau đó cô đem anh kéo lại với tư thế ngay ngắn như một con chuột bạch trong phòng thí nghiệm.

Khuôn mặt xinh đẹp của Serrill xuất hiện một tia ngây ngốc.

Không phải chờ đợi lâu.

Lật Manh duỗi ngón tay ra giữ lại bờ môi mềm mỏng của cậu, nhìn cậu cắn chặt răng.

Cô nhíu mày, dùng đầu ngón tay nắm chặt lấy răng nanh của thiếu niên.

Động tác này quá mức đột ngột.

Đôi đồng tử của Serrill co rút lại, môi mỏng khẽ mở ra.

Những ngón tay thon thả của thiếu nữ đã nhân cơ hội nhét vào miệng cậu một viên kẹo độc.

Cậu ăn hay không thì bột độc dược cũng đã tan ra.

Serrill cắn viên kẹo trong miệng, sự kích thích của hương vị cùng hơi thở khiến cậu nhíu mày.

Nguyên nhân có thể là do giấu trong tay áo cô.

Mang theo vị ngọt nồng đậm của cô.

Làm cậu miễn cưỡng nhổ ra.

Serrill vừa muốn nói gì đó, lại nghe thiếu nữ nhàn nhạt lên tiếng: " Ngọt sao? "

Thiếu niên khẽ sửng sốt.

Cô nghiêm túc tiến tới, thanh âm có chút mềm mỏng, " Cậu thích đồ ngọt, đây là đường. "

Một câu nói đơn giản.

Mọi cử động của Serrill đều cứng đờ lại trong chốc lát, cậu trầm mặc chăm chú nhìn cô một lúc mới từ từ thu tay từ phía cô về.

Lật Manh đã nhìn thấy cậu như thế này.

Biết được thủ đoạn lừa gạt người khác của chính mình lại cao thêm một bậc.

Xem ra đối phương xác thực rất thích đồ ngọt, chỉ cần một viên kẹo đường cũng có thể đầu độc.

Cô cẩn thận cầm váy lên, kéo kéo chỉnh lại cổ áo, thật thấp.

Lúc nhảy xuống khỏi cửa sổ.

Cô ngước mắt lên, nhìn thấy thiếu niên vẫn ngồi trên bệ cửa sổ, vương giả xinh đẹp, môi nhấp nhẹ.

Đó là viên kẹo cô tặng.

Cô định chào rồi rời đi.

Lại trông thấy đối phương chợt mỉm cười, đầu lưỡi nhẹ áp vào viên kẹo, cảm nhận chút vị ngọt của thiếu nữ.

Mặt trời vừa ló dạng ngoài ô của sổ đá.

Ánh sáng sắc kim làm thiếu niên cùng mái tóc vàng xinh đẹp như tỏa ra một tầng hào quang tinh xảo.

___

Be: Tui đăng tạm bản edit nhé. Vì mai tôi có hẹn nên nay phải chạy dl cho mai nữa nên không beta được. Tối mai sẽ beta nhé.