Xuyên Nhanh: Nam Chủ Lại Hắc Hóa

Chương 142: Ảnh đế, li hôn đi (75)




Edit: Diệp Thanh Thu

Beta: LoBe

___

Dù sao kết cục của màn khôi hài này chính là.

# show ân ái cả đời #

# Cùng chứng minh nhân dân của em đi lãnh chứng #

# tài đại khí thô Tần ảnh đế x cẩm lý đại thần Tần tẩu tặng tôi giải thưởng đi#

Các đề tài cứ như vậy chiếm cứ hot search.

Hơn nữa, vào ngày thứ ba có nhà báo đăng tin nội dung về tân ảnh hậu Lãnh Linh. Trong đó bao gồm rất nhiều hắc liêu (tài liệu đen): Ức hiếp người mới, cướp đoạt tài nguyên, kí Hợp đồng Âm Dương* nhằm trốn thuế.

[*Hợp đồng Âm Dương ( hay còn gọi Hợp đồng ma): người sử dụng hợp đồng nhằm mục đích trốn thuế. Gồm hai loại:

+ Hợp đồng âm là để đi công chứng và làm các thủ tục về thuế, sang tên với giá ảo, thấp hơn giá thật để nộp mức thuế thấp nhất.

+ Hợp đồng dương là hợp đồng trong tay hai bên kí kết, nhằm ghi giá giao dịch thật, làm cơ sở thanh toán trên thực tế.]

Nghe nói cảnh sát đã bắt người đi. Công ty quản lý của Lãnh Linh cũng lập tức phát Weibo, chấm dứt hợp đồng với Lãnh Linh, hơn nữa còn yêu cầu Lãnh Linh bồi thường tổn thất cho công ty. Những chuyện này, người đã trở thành minh tinh ai chưa từng làm qua. Thế nhưng, vì Lãnh Linh bị tập đoàn Tần thị để mắt tới nên trở thành con dê đầu tiên bị lôi ra truy xét đến cùng. Không tính phải bồi thường bao nhiêu thì thanh danh tanh tưởi xem như đã bị lan xa. Sự nghiệp diễn viên từ đây cũng hoàn toàn chấm dứt.

——

Lật Manh đang ngồi ở đại sảnh ngoài sân bay, chuẩn bị tham gia quay phần hai của minh tinh lữ đồ (hành trình ngôi sao). Cô dùng điện thoại, nỗ lực bôi đen chính mình. Bôi rồi lại bôi, một lúc liền thấy hot search của Lãnh Linh. Mở ra nhìn vài lần, Lật Manh trầm mặc thật lâu. Lãnh Linh làm chuyện xấu, cô không cảm thấy ngoài ý muốn. Thiêt lập của nữ chính vị diện này, chính là tâm địa ác độc không từ thủ đoạn.

Điều làm cô thấy ngoài ý muốn chính là, nữ chính lại là người đứng đầu đội antifans. Nhưng bây giờ cô ta tàn rồi. Đúng là nghiệt duyên mà.

(Ý bả Manh là giờ Lãnh Linh bị bắt thì không ai hắc bả nữa:v)

Lật Manh một lời khó nói hết cầm điện thoại, ngẩng đầu liền thấy Tần Quy Vân đè thấp mũ lưỡi trai, nhàn nhã bước tới. Anh kéo hành lý, tay cầm vé máy bay, đi cùng nhân viên công tác và bảo tiêu.

Mọi người tạo thành một nhóm, đang nói cái gì đó rất vui vẻ. Mà ánh mắt Tần Quy Vân vẫn thanh lãnh, vẫn phong thái xa cách ngàn dặm. Lật Manh vừa mới cất điện thoại, ánh mắt tùy ý đảo qua.

Trong đám người, một người phụ nữ đội mũ len, khăn quàng che kín cổ, lén lút đi tới. Đôi mắt xinh đẹp của Lật Manh khẽ nhíu lại, theo bản năng cảm thấy có chỗ không đúng. Người phụ nữ này, cái eo này, đôi chân này, còn có đôi mắt...... người đứng đầu hội antifan, không, là Lãnh Linh?

Tần Quy Vân thấy Lật Manh đang ngồi trên ghế đột nhiên đứng lên đi về phía anh. Ánh mắt lập tức mềm lại, cực kỳ tự nhiên dang tay, muốn ôm cô.

Cô lại nhấc tay tàn nhẫn đẩy Tần Quy Vân ra. Mà lúc này người phụ nữ kia cũng đột nhiên xông tới, hàn quang chợt lóe, hoàn toàn lao tới thân thể Lật Manh. Lật Manh lui về sau một bước, không do dự, nhấc chân đá nữ nhân này ra xa. Một loạt động tác này, chỉ phát sinh trong vài giây.

Nhân viên công tác vừa phản ứng lại, lập tức cả kinh, tiến lên áp chế tên hung thủ đả thương người. Khăn quàng rơi xuống, lộ ra khuôn mặt Lãnh Linh. Sắc mặt cô ta tái nhợt, hốc hác, đôi mắt mở to làm người ta sợ hãi. Biết bản thân chắc chắn xong rồi, môi Lãnh Linh run rẩy, gương mặt đầy nước mắt hét to với Tần Quy Vân:

"Tần Quy Vân, tôi cũng từng là fan của anh, tôi thích anh rất nhiều năm rồi."

Lật Manh mặt vô cảm cúi đầu sờ soạng một chút. Ừm, con dao cắm vào ba lô, cô được che chở không có thương tích gì. Lật Manh rút dao ra, sau đó cầm con dao nhỏ, ngồi xổm trước mặt Lãnh Linh. Lãnh Linh còn muốn nói gì đó lại thấy thiếu nữ trước mặt, ánh mắt thâm trầm làm lòng người không rét mà run.

"Cô thích anh ấy, nhưng chính cô lại muốn tổn thương anh ấy?"

Vừa rồi một dao kia của Lãnh Linh, chính là nhắm tới Tần Quy Vân. Bị bảo tiêu chế ngự, Lãnh Linh quỳ rạp trên mặt đất run rẩy, mắt đỏ lừ, "Tôi thích anh ấy, anh ấy lại huỷ hoại tôi."

Cô ta trở thành như vậy, đều là do một tay Tần Quy Vân tạo ra. Lời này vừa nói xong, Lãnh Linh thấy con dao trực tiếp đâm về phía mình. Đầu óc cô ta như vỡ nát, trốn không thoát. Dao trực tiếp xuyên qua lớp áo trên đầu vai, kéo một cái, chuẩn xác đâm xuống mặt đất. Lãnh Linh ngây người, mới bất giác run rẩy. Cô ta cho rằng mình chết chắc rồi. Lật Manh rút dao về một lần nữa, biểu tình lạnh nhạt nghiêm túc lạ thường.

"Cô là loại người lấy cái cớ yêu thích để đả thương người khác, về sau có gì khuất mắc trong lòng có thể hại tôi. Nếu cô còn dám chạm vào anh ấy, thứ con dao này cắt sẽ không phải quần áo cô nữa đâu."

Nói xong, Lật Manh đứng lên, lùi một bước, liền chạm phải lồng ngực quen thuộc. Lật Manh sửng sốt, con dao trên tay đã bị người phía sau lấy đi. Cô quay đầu lại, nhìn nam nhân phía sau, sắc mặt trắng bệch, ánh mắt sâu thẳm. Hô hấp anh có chút hỗn loạn, lông mi run rẩy. Khuôn mặt nhỏ của thiếu nữ căng chặt, chần chờ một lúc mới nói:

"Em không có việc gì......"

Anh đột nhiên duỗi tay, mạnh mẽ ép cô vào lồng ngực mình. Nơi lồng ngực ấm áp, trái tim anh đập vô cùng nhanh nhưng ngón tay lại lạnh lẽo, là do sợ hãi quá độ. Thậm chí Lật Manh còn nghe được hô hấp anh cũng đang run rẩy. Đây là đang...... sợ hãi?

Nghĩ đến vừa rồi thiếu chút nữa Tần Quy Vân sẽ chết. Tim Lật Manh mềm nhũn, cố sức ngẩng đầu, lại gần hôn một cái lên cằm anh. Cô nhẹ giọng an ủi, "Không có việc gì, đừng sợ."

Tần Quy Vân mím môi, sắc môi trắng bệch, tròng mắt xinh đẹp vì lo sợ mà khẽ run. Lật Manh thở dài, vươn tay áp lên mặt anh, sau đó nhón mũi chân, cánh môi cọ cọ mặt anh. Lời nói mềm nhẹ tựa lông hồng.

"Em ở đây, không ai có thể hại anh "

Tần Quy Vân trầm mặc không lên tiếng nhìn cô một lúc lâu, hốc mắt bắt đầu ửng đỏ. Cuối cùng cũng anh phản ứng lại, hạ lông mi, sau đó cúi đầu đặt cằm lên hõm vai cô. Lật Manh cảm thấy đầu vai có chút ướt át, mà anh ôm eo cô hình như dùng sức hơn bình thường. Lật Manh sửng sốt. Sau đó liền nghe được thanh âm ẩn chứa lệ khí của người đàn ông.

"Về sau, nếu chuyện kiểu này mà phát sinh thì không được chắn trước người anh, nếu không anh sẽ nhốt em lại."

Anh uy hiếp, hàm chứa vài tia nghẹn ngào. Lật Manh trầm mặc, muốn nói cái gì đó, lại nghe tiếng—— đinh. Đây là âm thanh nhắc nhở của hệ thống.

【 Kết quả nhiệm vụ: Thất bại. 】

【 Mời ký chủ tiếp nhận trừng phạt. 】

Đôi mắt Lật Manh có chút mơ hồ, sắp chết rồi hả?Cô có chút không muốn buông tha giư tay sờ sờ tóc anh, sau đó thừa dịp trước khi chết, lập tức mở miệng nói những lời ngày thường không bao giờ nói ra.

"Mặc kệ có bao nhiêu lần thì em vẫn sẽ làm như vậy, em......"

【 Bắt đầu trừng phạt. 】

Lật Manh bình tĩnh nói: "Em thích anh."

【 Ký chủ phải ở bên nam chính cả đời, không được chủ động rời đi. 】

Lật Manh: "......"

Kiểu trừng phạt này? Đau đớn moi tim móc phổi đâu?

Mà Tần Quy Vân cũng ngơ ngác ngẩng đầu, sắc mặt tái nhợt, khóe mắt mang theo hơi nước, trong đôi mắt xinh đẹp đều là tơ máu, hai cánh môi hồng nhạt mím chặt. Giống lúc thấy con gián đáng sợ kia, anh lặng lẽ tiến tới nắm chặt góc áo cô, lúc đó còn có chút ủy khuất. Sau đó Tần Quy Vân mới ý thức được Lật Manh vừa nói gì, chậm rãi chớp mắt, môi mỏng căng chặt cũng lơi lỏng vài phần. Bộ dáng có chút ngốc manh (ngốc nghếch, đáng yêu).

Thiếu nữ vừa mới thông báo xong, không có chút thẹn thùng nào, chính xác là đã bị trừng phạt của hệ thống làm di dời sự chú ý. Không ngờ hệ thống tốt như vây. Nhiệm vụ thất bại còn để cô ở lại, hơn nữa là cả đời. Tuy rằng phế sài (vô dụng) nhưng vẫn có chỗ đáng khen. Vừa mới nghĩ như vậy, Lật Manh đột nhiên cảm thấy đỉnh đầu hơi nặng.

Là Tần Quy Vân, anh cúi đầu, đang hôn cô. Lông mi anh nhẹ rũ, ánh mắt hàm chứa tia kinh diễm, ôn nhu hôn cô một cái. Sau đó cô nghe được âm thanh người thanh niên trầm thấp, nhu tình, thế nhưng có chút run rẩy.

"Không khéo, anh cũng......"

Trong đại sảnh sân bay, xung quanh hai người bọn họ tụ tập rất nhiều người. Âm thanh xe cảnh sát từ xa truyền đến. Không khí sôi nổi hỗn loạn. Nhưng Lật Manh lại chỉ nghe được thanh âm một người.

"Không phải, anh đi trước em một bước, anh yêu em."

Em thích anh. Không khéo, anh đi trước một bước. Anh yêu em.

- --

~oOo~ Vị diện 2: Ảnh đế, li hôn đi hoàn ~oOo~