Xuyên Nhanh: Nam Chủ Lại Hắc Hóa

Chương 14: Tận thế - Công chúa nhỏ của nam chủ (14)




Tang thi cấp cao nhất là một tồn tại vô cùng đáng sợ, có thể tàn sát cả một căn cứ. Cố Nặc không phải kẻ vô địch, nên quá mức miễn cưỡng khi phải một mình đối phó với loại tang thi này.

Anh mím chặt bờ môi mỏng, nhưng vào lúc nhìn thấy Lật Manh ngẩng đầu lên, khóe miệng lập tức giương lên ý cười nhàn nhạt.

"Tiểu Manh, muốn xem pháo hoa không?"

Lật Manh nhìn chằm chằm sắc mặt vô cùng trắng bệch của anh, do dự một chút, ngón tay siết phần áo trước ngực anh giật giật.

Cố Nặc cười cười, lấy tay che mắt cô đi, mà môi anh cũng in lên mu bàn tay của mình. Anh cảm nhận được lông mi cô đang run rẩy, đảo qua bàn tay anh.

Cuối cùng vẻ kiên quyết cùng điên cuồng xuất hiện trong mắt anh.

Thật muốn, lôi kéo cô chết cùng anh. Luyến tiếc để cô sống trong thời kì tận thế mà không có anh.

Nghĩ đến chuyện về sau anh không còn nữa, cô phải lẻ loi sống một mình, hoặc ở bên ai đó mà quên đi anh, tâm liền bị điên cuồng ghen ghét cùng thống khổ vòo nát.

Lật Manh nghi hoặc hô: "Cố Nặc?"

Cố Nặc ngọt ngào nở nụ cười, ôn nhu đáp: "Ừ, anh ở đây mà."

Tiếc một điều rằng là, anh không nỡ.

Vừa dứt lời, anh dùng hết tất cả sức mạnh, kíp nổ cơ thể tang thi. Đây là sinh mệnh lực cuối cùng của anh. Anh muốn mang theo tất cả tang thi cùng xuống địa ngục, miễn cho khi anh không còn nữa, cô sẽ bị tang thi công kích.

Cuối cùng, anh nhẹ giọng nói: "Xong rồi, em xem."

Anh lấy tay ra. Nước mưa rơi xuống bao phủ khắp bầu trời, rửa trôi đi tất cả xương cốt của tang thi, bao gồm cả con tang thi thập giai đáng sợ ấy cũng đã trở thành mảnh vỡ.

Nước mưa như những cánh hoa héo rũ, rơi vãi đầy đất.

Lật Manh bị nước ập xuống ướt đẫm cả đầu, giật giật khóe miệng: Tang thi...... bị diệt hết rồi? Không ngờ nam chủ hung tàn đến tình trạng này luôn.

Lật Manh ngơ ngác nhìn xung quanh, đừng nói một con tang thi cũng không để lại cho cô chứ. Đột nhiên cô phát giác ra gì đó, sờ tay ra sau lưng Cố Nặc, ướt dầm dề.

Lật Manh ngơ ngác ngẩng đầu nhìn anh, lại phát hiện thiếu niên đã quỳ một gối xuống đất, buông cô ra. Anh suy yếu đến nỗi không chống đỡ được cơ thể mình, hai tay vẫn ôm eo cô, giữ tư thế quỳ.

"Tiểu Manh."

Cố Nặc ngẩng mặt lên, hơi ngửa ra sau lộ ra cần cổ trắng tinh, anh lặng lẽ lưu luyến nhìn khuôn mặt mờ mịt của cô.

"Thật muốn...... cùng em ăn mì gói thêm một lần nữa."

Anh lẩm bẩm nói, sau đó chậm rãi nhắm mắt lại. Mà Lật Manh đã thấy được vết thương do bị tang thi xé rách trên tấm lưng của anh, dòng máu đỏ loãng bắt đầu trở nên sẫm đen đi.

Đây là hiện tượng bị virus tang thi ô nhiễm.

Mặt đất trống không, chiến trường bị nước trôi gột rửa. Nơi ấy chỉ duy nhất một thiếu nữ đang đứng, sững sờ hồi lâu, cuối cùng cô ôm đầu gào lên thảm thiết: "Cố Nặc sao anh cái tên vương bát đản này lại chết vậy, sống lại cho em, thân là nam chủ, sự cuồng khốc ngầu lòi của anh đâu?"

Không phải nói nam chủ bị cho tang thi ăn, sau đó sẽ đại sát tứ phương sao?

Bây giờ ngỏm củ tỏi rồi, cô đi đầu tìm một tận thế chi vương nữa?

Từ từ......

Ngón tay Lật Manh run rẩy, đưa tới dưới mũi Cố Nặc. Còn hô hấp mỏng manh.

Cô thở ra một hơi nhẹ nhõm, quả nhiên là hào quang nam chủ, anh còn sống. Cô vừa định khiêng anh rời đi nơi này, bỗng nhiên nhớ đến nhiệm vụ của mình.

Đúng rồi, phải đẩy anh cho tang thi ăn, còn phải nói thoại kịch nữa. Nhưng...... Tang thi đã chết sạch hết rồi.

Lật Manh lật lật cốt truyện công lược, trong đó không có phương án khẩn cấp. Thôi vậy, cô cuộn tay lại gõ gõ đầu mình, sau đó hạ quyết tâm, xoay người đè lại bả vai Cố Nặc. Anh vẫn còn tư thế quỳ một gối xuống đất ấy. Sắp bỏ mình rồi mà còn nhàn rỗi duy trì tư thế làm màu, quả nhiên là nam chủ.

Ngón tay Lật Manh nhẹ nhàng đặt lên vai anh, thiếu niên cả người đều thấm đẫm máu còn vương hơi nước tươi mát, đầu ngón tay chạm vào anh, ngay sau đó, anh cũng nhẹ nhàng, chậm rãi, bị Lật Manh "đẩy" nằm xuống đất.

Lật Manh thở ra một hơi, sau đó giật giật sắc mặt, hai mắt vặn vẹo hồi lâu, không tạo ra được cảm giác buồn vui đan xen bi thương, nhăn mũi lại, cũng không nhăn ra được ngoan độc vặn vẹo đáng chết.

Môi giật giật, cuối cùng cô dùng giọng điệu cực kỳ khô cằn, như đọc bản kiểm điểm mà nói. "Cố Nặc, em rất xin lỗi, kiếp sau trả lại anh."

Ừm, nhiệm vụ một đã hoàn thành. Tuy có chút nể tình nương tay, nhưng các bước nên có đều có hết rồi.

Lật Manh ngồi xổm xuống duỗi tay vỗ vỗ mặt Cố Nặc, "Người anh em, chờ trở thành tận thế chi vương đi."

Cố Nặc sau khi bị tang thi gặm, chính là một tồn tại vô địch trong tận thế a.

Đột nhiên cô phát hiện có gì đó không thích hợp, tay cô chạm tới đôi môi mỏng tái nhợt của thiếu niên, lại sờ sờ cái mũi thanh tú của anh.

Cố Nặc..... đã dừng hô hấp.

Lật Manh: Không phải bảo là thế giới chi vương...... cuồng khốc ngầu lòi sao?