Xuyên Nhanh: Nam Chủ Lại Hắc Hóa

Chương 121: Ảnh đế, li hôn đi (54)




Edit: Quinanhh

Beta: LoBe

* * *

Tại quán ăn nhỏ, Lật Manh tròn mắt và Tần ảnh đế chân dài ngồi ở trên ghế. Hai người đều đội mũ, hơn thế còn đeo mắt kính kiểu dáng giống nhau.

Đây là thói quen của Tần Quy Vân, mỗi lần ra ngoài nhất định trong xe phải nhét một ít món đồ ngụy trang. Trước kia là người độc thân. Hiện tại là đôi vợ chồng.

Chỉ cần hơi ngụy trang một chút, biểu hiện tự nhiên hào phóng thì hầu như mọi người sẽ không nhận ra. Trừ phi là fan hâm mộ quá cuồng nhiệt, nếu không sẽ rất ít người lại gần hỏi: Bạn có phải minh tinh hay không?

Bát mì bò rất lớn, mì thì nhiều nhưng thịt bò lại rất ít. Lật Manh dùng đôi đũa nhét thịt bò vào nước dùng, sau đó cúi đầu ăn mì.

Đang ăn, đột nhiên Lật Manh cảm thấy có gì đó không ổn, tại sao không nghe được tiếng ăn từ phía đối diện? Cô cắn một miếng mì, khẽ nâng mắt lên, liền nhìn thấy đối phương gắp từng miếng từng miếng thịt bò bỏ vào một cái đĩa nhỏ sạch sẽ bên cạnh bát mì.

Lật Manh chớp chớp mắt, hơi nóng của nước dùng khiến đôi mắt cô mờ mịt, bị bao phủ bởi một làn sương.

Nam chủ không thích ăn thịt bò sao?

Lật Manh cắn đứt miếng mì, vừa muốn ngẩng đầu lên gọi bát mì khác cho anh thì thấy Tần Quy Vân đưa tay ra, bưng cái đĩa nhỏ kia lên, đổ hết những lát thịt bò mong mỏng ấy vào bát cô.Lật Manh chớp chớp mắt, có chút không phản ứng kịp.

Tần Quy Vân bình tĩnh đặt cái đĩa vào chỗ cũ, sau đó dùng đũa gắp mì lên:

"Anh thích ăn mì, không thích ăn thịt."

Lật Manh hạ mắt xuống, nhìn thoáng qua những miếng thịt bò trong bát của mình. Sau đó cô nhấp môi, cũng không nói gì thêm, tiếp tục ăn. Tần Quy Vân đột nhiên hỏi:

"Điện thoại của em đâu? Đã sửa chữa được chưa?"

Lật Manh lắc đầu, "Bị nước làm hỏng rồi, nhưng ở chỗ tôi đang sống có một cái khác."

Là kiểu dáng mốt của mấy năm trước, mới sạc pin được một lần, sau đó "Lật Manh" liền cất kỹ trong ngăn tủ.

Tần Quy Vân bình tĩnh gật đầu, sau đó nói: "Anh xem một chút, điện thoại cũ có nhiều vấn đề, anh kiểm tra giúp."

Lật Manh chần chờ một chút, lại nhìn đến thịt bò trong bát, cảm thấy trái tim mình như ấm lên một chút, liền ngoan ngoãn đưa điện thoại di động cho Tần Quy Vân.

Sau đó cô tiếp tục ăn mì, hương vị mì thịt bò rất ngon, đặc biệt là thịt bò.. Giống như đặc biệt ngon miệng. Vừa ăn xong thì thanh niên ngồi đối diện cũng đưa điện thoại qua.

"Không bị hỏng, nhưng kiểu dáng quá lỗi thời rồi, tín hiệu mạng cũng không tốt lắm."

Lật Manh không thèm để ý gật gật đầu, "Có thể khởi động máy để gọi điện là được rồi, các chức năng khác không quan trọng."

Tần Quy Vân an tĩnh rũ mắt nhìn xuống, không nhanh không chậm ăn một miếng mì, mới ừ một tiếng.

Là Lật Manh mời Tần Quy Vân, cho nên Lật Manh tự động đi trả tiền.

Di động hơi lỗi thời nhưng vẫn có thể quét QR.

Hai bát mì kỳ thật không có gì ngoài thịt bò và mì, kèm thêm mấy đĩa món phụ, vài quả trứng kho.

Tổng cộng 70 nhân dân tệ.

Đi đến quầy thu ngân, Lật Manh bình tĩnh cầm lấy di động cũ quét mã QR..

Sau đó -- số tiền không đủ.

Lật Manh không có biểu tình nhìn chằm chằm vào di động, sau đó mở ra.

66.

Ngay từ lúc nhìn vào con số này, Lật Manh hầu như không có phản ứng gì, thậm chí cô còn suy nghĩ một chút.

Trong ví tiền còn dư lại ba tệ rưỡi.

Thêm 66 nữa chính là 69 nhân dân tệ 50 xu.

Còn thiếu 50 xu, làm sao bây giờ?

Bảo người bán hàng giảm giá.. khoan, 18 vạn trong thẻ của cô đâu rồi?

Be: Cô đoán xem. -. -

Lật Manh đang trong trình trạng choáng váng, còn chủ cửa hàng thì chờ đến mức sốt ruột. Nhưng đang muốn nói gì thì đột nhiên từ phía sau cô gái, một chàng trai đội mũ đeo kính bình tĩnh bước về phía trước hai bước. Anh cao hơn cô rất nhiều, duỗi tay là có thể dễ dàng lướt qua bả vai của cô.

Sau đó, lấy mã QR, bình tĩnh quét, thanh toán hóa đơn.

Người đàn ông sau khi trả tiền, ngón tay thuận thế ôm lấy eo cô, hơi dùng sức kéo mạnh cái, Lật Manh theo bản năng lùi lại, trực tiếp đập thẳng vào ngực ấm áp của anh. Lật Manh nghe thấy từ đỉnh đầu truyền đến thanh âm bình tĩnh dễ nghe của Tần Quy Vân:

"Xin lỗi, mạng di động của cô ấy không tốt, cô ấy không muốn tôi tiêu tiền nên cứ đòi trả bằng được."