Xuyên Nhanh: Nam Chủ Khai Quải Sao?

Chương 67: Vương Gia Nghèo Túng Quá Ngạo Kiều 23






Edit by Vân Hi
Sau một hồi im lặng, đế vương trên ngai mới chậm rãi lên tiếng:
"Khanh cảm thấy, cách xử lí của trẫm trước đây, không đúng?"
Âm thanh trầm thấp như tiếng sấm, vang vọng bên tai mọi người.

Thị lang trong lòng thầm kêu không ổn, theo bản năng liền quỳ xuống thỉnh tội.

Nhưng câu nói tiếp theo của đế vương đã đóng đinh hắn ngay tại chỗ:
"Ái khanh đã dạy trẫm nhiều như vậy, không bằng dạy trẫm cho thật tốt, trẫm làm thế nào làm hoàng đế đây?"
Đầu gối thị lang mềm nhũn, thịch một cái quỳ xuống.

Không chỉ có hắn, các đại thần trong đại điện đều một loạt quỳ xuống.


Một số thần tử thông minh, trong lòng đoán được bệ hạ hơn phân nửa là muốn phát hỏa.

Nhưng ai cũng không nghĩ tới, bệ hạ vậy mà lại tức giận như vậy.

Ngay cả những lời nói trong lòng như vậy cũng nói ra hết.

"Dẫn đi." Huệ Tông nhắm mắt, nhẹ giọng phân phó.

Dẫn đi, dẫn đi đâu, dẫn đi làm gì, ai cũng không dám nghĩ lại.

Chỉ là, mọi người đều biết, sau chuyện này, ở Yến Đô sẽ không có bóng dáng của thị lang này nữa.

Trong lòng thị lang kia biết mình xong rồi, hắn vô thức nhìn về chỗ dựa của mình.

Phúc Vương mặt không biểu tình đứng ở đó, cũng không thèm liếc hắn một cái.

Thị lang trong lòng lạnh lẽo, biết mình hơn phân nửa đã thành người bị vứt bỏ.

Nhưng hắn cũng không dám nhiều lời, bởi thê tử ở nhà đều bị người nắm trong tay, chỉ suy sụp cúi gục đầu xuống.

Thị lang bị cấm vệ mang xuống, trong triều không một người nào dám nhiều lời
Triệu Nghị nhìn người trên long ỷ.

Hắn rốt cuộc đã xem nhẹ địa vị của Yến Vương trong lòng phụ hoàng.

Hắn biết rõ, Huệ Tông thực sự tức giận, không phải bởi vì thị lang kia tự cho là mình thông minh, mà là cái kiến nghị kia của hắn -- sung quân Yến Vương đi trông coi hoàng lăng.

Huệ Đế luyến tiếc.


Ngay cả trong lòng biết Yến Vương nguyền rủa mình chết sớm, hắn cũng luyến tiếc phế đi cả đời hắn (Yến Vương).

Triệu Nghị cúi đầu xuống, hai tay nắm tay áo siết chặt.

Hắn ghen ghét.

Yến Vương cùng Huệ Tông, tình phụ tử buồn cười như vậy, căn bản là không nên tồn tại.

Dựa vào cái gì, những thứ mà người khác không có, mà Triệu Dận lại dễ dàng có được?
Chờ xem, hắn sẽ dùng hành động để chứng minh.

Vô tình mới là hình thức ở chung của thiên gia.

- -
Trong tiểu viện lãnh cung.

A Chiêu đang ăn cơm trưa cùng Triệu Dận.

Rõ ràng, một trận đánh lần trước của Bắc Định Vương đã có tác dụng.

So với ngày hôm qua, bữa trưa này của hai người mà nói, đã có thể được coi là tinh xảo phong phú.

Hai món canh, một mặn hai chay, nguyên liệu nấu ăn mới mẻ, phân lượng cũng rất nhiều.

Tuy rằng không thể so với những ngày trong quá khứ, nhưng đối với người trong lãnh cung mà nói đã là món ngon hiếm có khó tìm.


Không tính các mặt khác, đầu bếp Ngự Thiện Phòng, cho dù chỉ là trợ thủ thì trù nghệ cũng không thể so sánh với người bình thường được.

A Chiêu đang ăn còn rất vui vẻ.

Còn Triệu Dận nhìn cái mặt đầy vẻ thỏa mãn kia của A Chiêu, trong lòng lại có chút phức tạp.

Đặc biệt là sau khi biết đối phương vì mình mà đến lãnh cung chịu khổ, trong lòng Triệu Dận liền cảm thấy có lỗi với nàng.

"Vương phi, ta khiến nàng chịu khổ rồi." Hắn ôn nhu nói.

A Chiêu đang ăn canh, đột nhiên nghe thấy một câu không có đầu cũng chẳng có đuôi như thế, có chút khó hiểu, mở mắt to nghi hoặc nhìn Triệu Dận.

Nhưng nàng rất nhanh nhớ tới tính cách của mình, buông cái bát trong tay xuống, nhàn nhạt nói: "Đây là lựa chọn của ta, không có gì mà đau với khổ."
Triệu Dận tự động đem lời này dịch thành: Ta nguyện ý theo chàng chịu khổ.

Trong lòng hắn càng cảm động, đang muốn nói cái gì đó nhẹ nhàng êm ái, thì A Chiêu lại bỗng nhiên mở miệng nói:
"Triệu Dận, việc vu cổ không phải ngươi làm, ta biết rõ."
Triệu Dận ngẩn ra.

Đây là lần đầu tiên trong mấy ngày hai người đến lãnh cung nói về cái chủ đề này.

~~~~~.