Edit by Vân Hi
"An Hòa, đem cái này cất cho trẫm." Huệ Tông nhàn nhạt nói.
An công công đáp lại.
Huệ Tông lại nói thêm một câu: "Không cần quá trang trọng, tùy tiện tìm cái hộp nào cho vào là được."
Được rồi! Hầu hạ Huệ Tông ba mươi năm nay, nháy mắt An công công liền hiểu rõ.
Cái phong thư này của Yến Vương điện hạ, không những không thể tùy tiện cất đi, mà còn phải thật cẩn thận, trân quý mà cất đi.
Đế vương nói chuyện luôn là như vậy, khẩu thị tâm phi.
Nhìn thấy An công công ra khỏi đại điện, trên mặt Huệ Tông bắt đầu nở ra một nụ cười.
"Tiểu nha đầu của Bắc Định Vương kia, thật là đứa bé tốt."
Vừa nhớ tới A Chiêu, Huệ Tông lập tức nhớ đến cái người cha sốt ruột Bắc Định Vương của nàng.
Vừa nhớ tới Bắc Định Vương, Huệ Tông trong lòng liền nhịn không được mà ghét bỏ: Cái tên Tần Chấn thô bạo như thế kia sao lại có thể sinh ra được một tiểu khuê nữ đáng yêu như Yến Vương phi cơ chứ?
Chờ đến khi An công công trở lại lần nữa, Huệ Tông đã quyết định đi Bắc Định Vương phủ để ngó xem Bắc Định Vương đang bị "cấm túc" như thế nào.
Thân là tổng quản nội thị, An công công đương nhiên đã nhanh chóng thu xếp tốt tất cả mọi chuyện.
"Đúng rồi, An Hòa, lá thư của Yến Vương ngươi đặt ở đâu?" Huệ Tông tựa như lơ đãng hỏi.
An công công vội vàng trả lời: "Bệ hạ nói tùy ý đặt đâu cũng được, nhưng nô tài nghĩ, dù sao cũng là bức thư, lại cần chống ẩm và phòng sâu bọ, cho nên dùng hộp bích ngọc lưu ly bát bảo để đựng."
Hộp bích ngọc lưu ly bát bảo, là cống phẩm của một tiểu quốc nào đó ở Tây Vực vào năm trước, được chạm khắc từ một khối bích ngọc hoàn mỹ, hoa văn tuyệt đẹp, tạo hình đầy sức sống, có thể nói là trân phẩm.
Hòa Quý phi lúc ấy vừa nhìn đã cực kỳ yêu thích, đã muốn rất nhiều lần nhưng Huệ Tông không đành lòng mà đưa nó đi.
Dùng để đựng một phong thư, có thể nói là cực kì phí phạm của giời.
Nhưng mà nhìn bộ dạng rất hài lòng của Huệ Tông: "An Hòa, vẫn là ngươi suy xét chu đáo."
An Hòa vội vàng nói không dám.
Hắn trong lòng nhớ tới bộ dáng nhảy ra khiếp sợ của đồ đệ mình khi đặt phong thư vào trong hộp bích ngọc lưu ly bát bảo, trong lòng khinh thường hừ nhẹ: Rốt cuộc vẫn còn non lắm.
Nếu muốn sống tốt trong cung này, trước tiên phải hiểu được tâm tư của bệ hạ.
Điều này mà làm tốt, mấy thứ khác cũng không quan trọng.
--
Triệu Nghị lúc này đang ở Thiên Hương Lâu trứ danh tại Yến Đô dùng bữa.
Thân phận hắn tôn quý, đương nhiên là dùng một cái phòng riêng ở trên lầu.
Lúc này, hắn một bên thưởng thức rượu, một bên thưởng thức phong cảnh dưới lầu.
Ánh mắt vốn dĩ lơ đãng bởi một chiếc xe ngựa mà dừng lại.
Nhưng mà Triệu Nghị một chút cũng không dám xem thường -- bởi vì ánh mắt hắn quá tốt, tốt đến mức chỉ cần nhìn thoáng qua cũng có thể nhìn ra, cái màn che màu lam kia, tất cả các vải màu lam đều là cống phẩm từ Giang Nam.
Loại vải màu lam này mỗi năm được sản xuất cực ít, số lượng hoàng đế ban xuống cho các cung càng ít hơn.
Thậm chí ngay cả Vương gia không được sủng ái như Nghĩa Vương, trong ngần ấy năm cũng khó khăn lắm mới chỉ có thể có được vải xanh lam này để may hai bộ xiêm y mà thôi.
Có thể sử dụng vải màu lam này làm mành xe ngựa, là người còn có thể tùy ý ra khỏi hoàng cung......
Triệu Nghị không nghĩ tới.
"Đi, đi theo chiếc xe ngựa kia, xem đi đến đâu?" Hắn nhàn nhạt phân phó xuống.
"Vâng."
Không bao lâu, thuộc hạ liền báo lại.
"Bắc Định Vương phủ?"
Triệu Nghị thì thầm niệm một câu, đầu ngón tay dùng sức, cái chén ngọc trong tay liền vỡ vụn.
"Quả nhiên là thánh quyến thâm hậu!"
Ánh mắt hắn xa xăm hướng tới phía hoàng thành.
Phảng phất như nhìn thấu hết thảy, thấy được nữ nhân nào đó trong lãnh cung.
Hắn đột nhiên thay đổi chủ ý.
--
Đôi lời của tác giả:
Hôm nay canh bốn.
Nhóm đại bảo bối đề cử phiếu siêu khủng, mới thứ bảy đã 7000, yêu mọi người , bắn tim bắn tim (づ ̄3 ̄)づ╭?~
Sáng mai chúng ta gặp lại ~
___
Lời của editor:
Òi xong! Tên này chuẩn bị tiêu đời rồi!
~~~~~