Edit by Vân Hi
Thời gian trôi qua.
Nháy mắt đã sáu tháng kể từ khi A Chiêu đến thế giới này.
Sáng sớm.
Cô có chút mờ mịt bị hệ thống đánh thức.
Đã đến lúc phải dậy tập thể ɖu͙ƈ buổi sáng.
A Chiêu dụi mắt, từ trêи giường ngồi dậy, mơ mơ màng màng đi rửa mặt, thay quần áo.
Mở cửa, cô không cảm thấy ngạc nhiên khi thấy Tiêu Nghiên đứng sang một bên.
Trong nửa năm, trêи người thiếu niên này bắt đầu có những thay đổi rất lớn.
Mái tóc dài đã sớm được A Chiêu cắt ngắn, làm mới toàn bộ.
Làn da nguyên bản quá mức nhợt nhạt cũng nhờ nửa năm bị A Chiêu kiên trì kéo đi rèn luyện không ngừng mà khỏe mạnh rất nhiều. Tuy rằng vẫn trắng nõn như cũ nhưng lại không có cảm giác gầy yếu.
Trêи người cũng có chút thịt, không còn là cái thân thể gió thổi qua là bay nữa.
Đương nhiên, biến hóa lớn nhất vẫn là cảm giác mà nam chủ tạo ra. Nửa năm trước, ánh mắt đầu tiên A Chiêu nhìn đến Tiêu Nghiên, tuy rằng cảm thấy đối phương diện mạo tinh xảo, nhưng toàn thân khí chất âm trầm, co rúm lại.
Bất quá hiện tại rõ ràng khá hơn nhiều, A Chiêu vui mừng nhìn thiếu niên trước mặt, tuy rằng ở tuổi này không có ý khí phong phát(*), nhưng cũng có thể nói là dáng vẻ trầm tĩnh, đủ khả năng được tán thưởng một tiếng: trầm ổn.
(*)Ý khí phong phát (意气风发): hăng hái, hăm hở, khí thế hừng hực.
Cho dù có ai nhìn thấy dáng vẻ này của Tiêu Nghiên, đều phải khen một câu thiếu niên tiêu soái.
"Cô giáo, chào buổi sáng." Tiêu Nghiên nhìn A Chiêu, cười một tiếng.
A Chiêu cũng cười lại: "Chào buổi sáng."
Hai người cũng không nói nhiều, cùng nhau lần lượt đi khỏi cửa biệt thự như thường lệ.
Quản gia đứng ở cổng lớn, nhìn bóng dáng hai người rời đi, trong lòng có chút bất an.
Từ khi Hứa tiểu thư đi vào nơi này, nửa năm qua, biến hóa trêи người Tiêu Nghiên thiếu gia mắt thường cũng có thể thấy được.
Ông mắt thấy Tiêu Nghiên thiếu gia như một viên ngọc bích dính đầy bụi bặm, được Hứa tiểu thư bảo dưỡng tỉ mỉ, đánh bóng, cuối cùng bắt đầu quay lại với màu sắc thuộc về hắn.
Nếu không phải tận mắt chứng kiến những biến hóa này, quản gia thậm chí khó có thể tưởng tượng, thiếu niên trước mặt cái này trừ bỏ bên ngoài quá mức an tĩnh, không thích nói chuyện, lại nhìn không ra một chút chỗ nào là thiếu gia âm trầm, u ám đã bị ông âm thầm giám sát nhiều năm.
Ông trong lòng có chút bất an.
Quản gia là người của thái thái Triệu Lệ, Triệu Lệ địa vị vững như Thái sơn, ông làm cho bà sẽ có cuộc sống tốt hơn.
Mà Tiêu Nghiên thiếu gia, không thể nghi ngờ là tồn tại có uy hϊế͙p͙ nhất đối với địa vị của thái thái.
Quản gia đã cùng Triệu Lệ nói qua rất nhiều lần lo lắng của mình, nhưng ông cũng không biết Hứa tiểu thư rốt cuộc cùng thái thái nói gì.
Triệu Lệ nói thẳng mọi chuyện có quan hệ đến Tiêu Nghiên thì ông đều phải nghe theo A Chiêu, trong lòng bà hiểu rõ.
Trêи thực tế, A Chiêu đã nói gì với Triệu Lệ?
Đơn giản chính là câu nói kia: Điều khiến con người đau đớn nhất không phải là không có được, thứ có thể hủy hoại một người là làm hắn có được nó sau đó khiến nó mất đi.
Tiếp cận Tiêu Nghiên, thậm chí lấy được tín nhiệm của hắn, sự yêu mến của hắn, cuối cùng lại hung hăng, đem cái chân tâm của hắn giẫm đạp dưới chân.
"Tiêu thái thái, người nói xem, loại người như Tiêu Nghiên vốn dĩ thần kinh có vấn đề, làm sao có thể chịu đựng được đả kϊƈɦ như vậy?" A Chiêu cảm thấy tự mình phải hoàn thành một nhiệm vụ cũng không dễ dàng chút nào. Còn phải là một điệp viên nữa chứ!
Triệu Lệ hoàn toàn bị thuyết phục.
Bởi theo bà, chỉ cần Hứa Chiêu không ngốc, là có thể hiểu được giữa bà và Tiêu Nghiên, bên nào có lợi hơn, bên nào mới có thể cho cô thứ cô muốn.
Đương nhiên, trong này cũng không thể thiếu sự phối hợp của Tiêu Nghiên.
A Chiêu bí mật dặn hắn, đừng đem sự thông minh của mình biểu hiện ra bên ngoài, về phần tiến độ học tập thực sự của hắn, đây sẽ là bí mật nhỏ giữa hai người.
Cũng nhờ những lời này, Tiêu Nghiên mới thật sự tin rằng, A Chiêu, không phải người của Triệu Lệ.