Long Chảo cùng Mục Giản so chiêu. Thực lực mạnh đến kinh hồn khiến những người ở gần đó đều bị vạ lây, bay xa mấy thước. Xương An Diệp đứng giữa được Mục Giản bao bọc hết nấc, một vết thương mới cũng không có. Long Chảo nghiến răng, hắn vậy mà đánh không lại tên nhãi này.
Phó Ngải thấy trước mắt trận địa này không cầm cự được lâu, giữ Long Chảo còn đang liều mạng đánh chiến lại, vung tay rời đi. Mục Giản cũng không muốn đuổi theo làm gì cho mất công, hắn bế Xương An Diệp, một đường bay về phía thác nước.
“ Có đau không?” Mục Giản đem y phục của Xương An Diệp lột xuống, trước ngực trắng nõn liền hiện lên một mảng đen tím vô cùng dọa người. Mục Giản hít một hơi, đau lòng ôm lấy y, buồn bã mà dụi dụi.
Xương An Diệp xoa đầu hắn, trấn an: “ Không có gì, thực sự là không đau, 2 hay 3 hôm gì đó liền hết mà.” Thực ra là đau thấy mọe. TAT
Xương An Diệp như nhớ ra gì đó, đem ngọc bội mình thó được giao cho Mục Giản: “ Đúng rồi. Lúc bị tên họ Long bắt, ta lấy được cái này nè.”
Ngọc bội long phượng tinh xảo, góc nhỏ phía dưới còn khắc một chữ “ Long”, thỉnh thoảng còn tỏa ra một luồng linh khí đỏ rực, vừa nhìn liền biết là vật rất quý. Mục Giản nhíu mày, ẩn ẩn tức giận. Đây chính là ngọc bội mà chỉ có những thuộc hạ thân cận bên Ma tôn mới có, lần trước hắn cũng thấy Lộ Sương đeo một cái. Hắn chưa từng thấy qua đám thuộc hạ này trước đây.
Nhìn Mục Giản có vẻ không vui, Xương An Diệp tính nói gì đó bỗng dưng tiếng chân dồn dập bước đến. Đệ tử Tiêu Hành phái vây quanh hai người. Mục Giản trước đó nhanh gọn kéo y phục của Xương An Diệp lên, đem ngoại bào của mình bao kín đối phương.
“ Mục sư huyng, phiền huynh theo ta một chuyến, trưởng môn cùng các phong chủ đều đang đợi.” Một tên đệ tử cung kính nắm quyền, hắn làm một động tác mời, thoạt nhìn bình thường nhưng các đệ tự còn lại xung quanh có vẻ rất căng thẳng, dường như chỉ cần Mục Giản cự tuyệt liền sẽ rút kiếm.
Xương An Diệp cảm giác tình thế có vẻ không ổn, y nắm chặt lấy tay Mục Giản. Mục Giản hừ một tiếng nhìn đám đệ tử. ánh mắt đừng lại ở tên tiểu sư đệ từng phụ trách gác cổng, cái người mà tự ý thay hắn nhận túi hộ mệnh của Lộ Sương. Tên này là Hà Chu thì phải.
Mục Giản đi đến trước mặt trưởng môn, Xương An Diệp cũng đi theo, hai người đều ôm quyền, hành lễ. Hành Tư vẻ mặt rất nghiêm trọng, giọng nói cũng mang theo vài phần lạnh buốt nói: “ Mục Giản, con có gì muốn nói không?”
Xương An Diệp nhìn trưởng môn rồi lại nhìn phong chủ các phong. Ai nấy đều một thân thương tích, vẻ mặt lại rất căng thẳng hơn nữa hình như còn có chút giận dữ.
Mục Giản một thân cao cao tai thượng đứng giữa đại sảnh, không hề có ý lên tiếng khiến cho Hành Tư triệt để tức giạn: “ Nghiệt đồ! Ngươi cấu kết với ma giáo, trong ngoài làm hại đồng môn, không phân biệt phải trái đúng sai, làm hại bao nhiêu người. Tội không thể tha thứ, ngươi còn có gì để nói không?!!”
Xương An Diệp kinh hãi, vội vàng nói: “ Trưởng môn, Mục sư huynh tuyệt đối không phải người của ma giáo, người dựa vào đâu mà nói vậy chứ? Huynh ấy từ khi vào phái, luôn hết mình giúp đỡ, chưa bao giờ hại ai….”
Xương Thục Lương ở một bên nhìn nhi tử vậy mà lại nói giúp cho hắn, thô bạo kéo y trở về:
“ Con bị điên sao? Như thế là bao che ma giáo, phạm vào tội cấm đó. Mau qua đây cho ta.”
Mục Giản lại đem Xương An Diệp kéo về phía mình, bảo hộ đối phương trong lòng, thờ ơ nói: “ Không biết vì sao trưởng môn lại nói ta như vậy?”
Hoàn toàn không hề gọi hai tiếng “ sư phụ”, như thể muốn sau khoảnh khắc này sẽ cắt đứt không còn quan hệ với người này. Hành Tư nhìn đồ đệ mà mình từng tự hào, tin tưởng nhất cho dù có chết vẫn không nhận tội, đập bàn:
“ Ngươi che giấu tu vi thực sự, chà trộn vào trong phái. Bọn ta cũng đã điều tra ra được Lộ Sương của Thiên Túc phong là người của ma giáo mà ngươi và y có quan hệ. Không nói thì cũng phải biết rồi. Người dân trong kinh thành bị trúng tà, hẳn đều do ngươi và y gây ra.”
Mục Giản trầm thấp mà cười một tiếng, nhìn Xương An Diệp ngoan ngoãn ôm lấy mình, còn lo lắng vì hắn, Mục Giản nhìn đám người kia bỗng dưng thập phần chán ghét.
Hắn có bảo bối ở đây, còn lo gì đám rác rưởi này hài lòng hay không hài lòng cơ chứ (っ˘з(˘⌣˘ )
“ Ha, nói cũng đúng lắm. Ta chính là người của ma giáo.” Mục Giản vừa nói xong mọi người đều khiếp sợ, ai nấy đều sẵn sàng một tư thế chuẩn bị nghênh chiến. Xương An Diệp lại ngốc lăng nhìn hắn.
Vậy mà phu quân y lại là người của ma giáo?? Ngầu đấy nhưng ….uổng công y nói giúp cho hắn lúc trước >_< chẳng khác nào kê đá tự đập chân mình.
Mục Giản lúc này không còn kiêng nể mà nở một nụ cười vô cùng tàn nhẫn: " Đám người đó đều ăn không ngồi rồi, giết chơi chơi một chút mà thôi. Trưởng môn sao lại phải căng thẳng thế nhể?!!!"
Xương An Diệp hoàn toàn không biết hắn định làm gì, y chỉ biết nhìn hắn như muốn nói: ngươi không có giết người mà.
Mục Giản xoa đầu y, chậm rãi nói: " Coi như là nể tình ta từng gọi ông một tiếng ' sư phụ', mạng chó của đám đệ tử Tiêu Hành phái tạm thời giữ lại đi. Nhưng... Xương An Diệp... người này...ta muốn. "
Nói xong, không đợi mấy người đó chú ý, một trận bão táp cuồn cuộn xảy ra, Mục Giản cùng Xương An Diệp đều biến mất.
Xương An Diệp bị ngất đi lúc nào không biết nhưng khi tỉnh dậy đã thấy mình nằm trên một chiếc giường nhung êm ấm, một nơi hoàn toàn khác.