Đếm ngược 4 ngày, Xương An Diệp ở trong bệnh viện tĩnh dưỡng đến béo mập, Cẩm Thiệu Huân cảm thấy xúc cảm không tồi. Trắng trẻo mập mạp tức là được nuôi tốt.
Bác sĩ nhiều lần còn khen Xương An Diệp được chăm bẵm tốt, đứa bé trong bụng lại phi thường ngoan ngoãn, không nháo lấy một giây, nếu như mấy đứa bé khác là nó sẽ đạp cho nở hoa trên bụng.
Xương Lữ Nguyệt trở về Anh thông báo tình hình, mọi người trong nhà nội đều biết hết chuyện rồi, chỉ là sợ sẽ gây lên làn sóng dư luận nên mới chưa có động tĩnh.
Suy cho cùng là người của hoàng gia thì phải nghĩ đến mặt mũi của người trong hoàng tộc. Ngộ nhỡ sinh con xong mà bị vứt bỏ, một Omega mà bị vứt bỏ thì còn ra thể thống gì, như vậy chưa công bố ra ngoài, cũng sẽ không ảnh hưởng đến danh tiếng. Còn nếu sinh con xong mà kết hôn vậy thì không phải lời cả đi lẫn về sao, Cẩm gia lại là một gia tộc lớn.
Xương An Diệp không nói gì về vấn đề này, Cẩm Thiệu Huân lại càng không để tâm về người nhà bên nội đó. Hắn đã chuẩn bị xong quần áo, đồ dùng cho trẻ sơ sinh, bảo mẫu ở nhà cũng đi đến bệnh viện chăm sóc.
Cẩm Chi Minh lọm khọm chống gậy đến, kết quả bị Cẩm Thiệu Huân không cho nhìn, dứt khoát đóng cửa không tiếp khách.
Cẩm Chi Minh: "...." Thằng cháu bất hiếu.
Giường bệnh đơn được Cẩm Thiệu Huân ghép hai cái lại thành giường đôi, thêm một lớp đệm phía dưới. Hai người mĩ mãn ôm nhau ngủ.
Xương An Diệp ôm bụng ngồi dậy, phát hiện mới có 22h07p, ngủ sớm liền cũng không ngủ được nhiều lắm. Cẩm Thiệu Huân nghe được động tĩnh liền ngồi dậy, ôm người vào lòng, nói chuyện phiếm giết thời gian cùng cậu.
Cuối cùng cũng đến ngày sinh, bác sĩ dự tính rằng 10h trưa sẽ bắt đầu mổ. Cẩm Thiệu Huân lo lắng nắm chặt tay cậu cả một buổi sáng.
Xương Lữ Nguyệt cùng Harry đều đang ở Anh bay trở về, 11h30p mới có thể tới nơi, trễ một chút. Vì vậy mà Mạc Tĩnh liền đến thay.
" Nghĩ ra tên cho đứa bé chưa?" Mạc Tĩnh giúp Xương An Diệp chuẩn bị tinh thần để vào phòng phẫu thuật, lại bất ngờ hỏi.
Xương An Diệp nhìn Cẩm Thiệu Huân sau đó đối Mạc Tĩnh lắc đầu: " Cháu chưa có nghĩ đến. Làm sao bây giờ?"
" Được rồi, phẫu thuật xong từ từ nghĩ cũng không muộn. " Cẩm Thiệu Huân nặn nặn má cậu. Xương An Diệp bỗng nhìn hắn:
" Sao tay anh run dữ vậy??"
Cẩm Thiệu Huân bất chi bất giác nắm chặt tay, vùi đầu vào hõm cổ cậu. Có chút không nỡ, luyến tiếc, sợ hãi, cùng bất an.
Mạc Tĩnh thở dài, chậm rãi bước ra ngoài, yêu cầu bác sĩ chuẩn bị tốt một chút, nếu như thai phụ cùng đứa bé có mệnh hệ gì sẽ đem tổ tông bảy đời nhà mấy người lên hỏi tội.
Khoảnh khắc Xương An Diệp được bác sĩ tiêm gây mê rồi đẩy vào phòng phẫu thuật, Cẩm Thiệu Huân vẫn luôn nhìn cậu không rời 1 giây thậm chí còn muốn đi theo, may mà Cẩm Chi Minh nghiêm giọng giữ lại.
" Ngoan ngoãn chờ đợi đi, vào đấy chỉ thêm phiền phức. Cháu có thể đi làm việc một lúc."
" Không, cháu đợi được. " Cẩm Thiệu Huân ngồi trên băng ghế dài, hai tay đan vào nhau nắm chặt, ánh mắt nhìn chằm chằm cưả phòng phẫu thuật.
Từng phút trôi qua, không khí bên trong căng thẳng bao nhiêu, bên ngoài lại ngột ngạt bấy nhiêu. Cẩm Chi Minh được Mạc Tĩnh nâng trở về nhà nghỉ ngơi. Chỉ còn có mình Cẩm Thiệu Huân ngồi chờ ở dãy hành lang vắng bóng người qua lại.
Trong lúc đó, Harry được Xương An Diệp nhờ điều tra lại vụ mất tích năm đó của em trai Du Niệm, Du Nhạc, cũng đã đang trên máy bay để bay trở về gặp Xương An Diệp.
Khi máy bay tư nhân hạ cánh, Harry để vệ sĩ lấy hành lý, Xương Lữ Nguyệt được bảo vệ dẫn lên xe trước. Harry mới cất bước theo sau.
Chỉ là vừa ra đến sảnh chờ, một đám người không biết từ đâu đổ xô đến, chen lấn, xô đẩy. Harry bị quay như chong chóng.
Nhân lúc hỗn loạn, một người đàn ông không rõ mặt mũi, ánh mắt loé lên, con dao sắc nhọn trong tay hướng thẳng Harry đâm tới.
Thân là người hoàng gia được đào tạo văn võ song toàn từ nhỏ, Harry rất không để mất mặt cái gọi là 'Alpha hoàng tộc', thân thủ siêu cường, né tránh, tay khác thuận tiện nắm lấy cổ tay người đàn ông kia, chỉ nghe ' răng rắc' một cái, bồi thêm một cú đấm thẳng bụng.
Mọi người đang xô đẩy nhau cũng ý thức được sự việc, hoảng sợ, tránh gọn sang một bên. Cả đại sảnh ngay lập tức nháo nhào hết lên.
Người đàn ông kia đau đớn, ôm cánh tay bị bẻ gãy, bụng cũng đau. Hắn nhìn về một góc trong sảnh, sau đó lại sợ hãi bỏ chạy.
Vệ sĩ khi trở lại đón Harry thấy cảnh này, không đợi lệnh liền nhanh chóng đuổi theo bắt người đàn ông đó. Harry hướng theo phía người đàn ông nhìn, phát hiện một bóng người cũng đang tháo chạy, không do dự mà đuổi theo.
Song song thời gian, bệnh viện tư nhân nhà họ Quách, khoa sản lúc này lại vang lên tiếng khóc của trẻ con. Cẩm Thiệu Huân sợ ngây người bật dậy nhìn đèn phòng cấp cứu tắt ngúm, tinh thần vẫn khôi phục.
Tháng 5 - kết thúc của một hành trình mang thai 9 tháng 10 ngày - mở đầu của một sinh mệnh mới.
Viên mãn tràn đầy. ~~~
\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_