Cẩm Thiệu Huân cũng nhìn thấy Du Niệm, vẻ mặt ôn nhu, dịu dàng liền thành vẻ không vui, chán ghét. Du Niệm có chút cứng đờ mà đứng ở bậc thang.
Mạc Tĩnh hớn hở chạy đến, hoàn toàn không thèm để ý xung quanh có ai, muốn kéo hắn. Cẩm Thiệu Huân vốn đang không vui, lại nghĩ đến việc mẹ mình cùng Du Niệm có giao hảo, tâm trạng càng trùng xuống.
" Mẹ." Một chữ lạnh lùng phun ra, Cẩm Thiệu Huân hoàn toàn không có ý định chú ý đến hai người phụ nữ. Hắn ôm lấy Xương An Diệp, nhỏ giọng nói cái gì đó.
Xương An Diệp hơi gật đầu, giây sau mới đối Mạc Tĩnh nói 1 câu: " Bác gái, lâu rồi không gặp. "
Mạc Tĩnh thấy con trai không để ý đến mình mà còn thân mật với Xương An Diệp, ánh nhìn đối với cậu càng không thiện cảm.
Mạc Tĩnh dửng dưng: " Mang thai thì không nên ra ngoài đường lông nhông thế này. Nhưng mà đến rồi cũng tốt, dù sao, chuyện Tiểu Niệm nói, cũng có liên quan đến cậu. "
Dừng một cái, bà ta nhìn cái bụng mang thai chưa đầy 3 tháng của Xương An Diệp mà miệt thị: " Còn chẳng biết con của thằng nào, mơ tưởng muốn trèo cao. Nằm mơ giữa ban ngày. "
Xương An Diệp nhăn mặt, tâm trạng của thai phụ rất dễ bị dao động. Chính là cậu cảm thấy mình bị xúc phạm cùng tức giận.
" Mẹ quên rồi sao?? Em ấy là con trai hoàng tử anh, tùy theo chế độ từng nước, nhưng nếu so ra, thân phận của em ấy còn cao hơn cả chúng ta. Nếu nói là trèo cao, hẳn là con mới là người mơ tưởng trèo cao rồi. "
Xương An Diệp còn chưa kịp nói, Cẩm Thiệu Huân đã mang một phong thái phong vân lãnh đạm, bức hai người kia vào góc. Tin tức tố của Alpha toả ra xung quanh, bao bọc lấy Xương An Diệp, vỗ về như muốn an ủi cậu.
" Và lần cuối cùng con nhắc lại, em ấy mang thai, đứa bé trong bụng là con của con, suy cho cùng thì cũng là cháu của mẹ, mang một nửa dòng máu Cẩm gia ta. Mẹ vì cô ta, một người ngoài, mà nhắm vào người đáng lẽ ra là con dâu mẹ, ngay cả cháu mẹ, mẹ cũng không ngại mà vứt bỏ. " Cẩm Thiệu Huân như muốn nghiến răng, khí tức chèn ép, không cho ai một lối thoát.
Xương An Diệp hạnh phúc, mỉm cười trong lòng, ngoài vẫn giả một vẻ đáng thương, ủy khuất. Cậu khóc cho mà xem. Hứ.
Mạc Tĩnh bị nói có chút xấu hổ nhưng vẫn cố chấp, bà ta kéo tay Du Niệm: " Không phải là vì con sao? Con vì cậu ta mà vứt bỏ tình nghĩa nhiều năm của chúng ta với Du gia. Lại còn không thèm nghe Tiểu Niệm giải thích. Rõ ràng là thằng nhóc này đang lừa con. Tiểu Niệm, mau lên, lấy ảnh cho nó xem. "
Cẩm Thiệu Huân vừa nhìn liền biết. Mấy hôm trước cô ta đến công ty hắn làm loạn cũng lôi mấy bức ảnh này ra doạ hắn đây còn gì. Đúng là ngu xuẩn, có chết cũng không bỏ được sự ngu ngốc của cô ta.
Xương An Diệp tò mò nhướn cổ lên xem, Cẩm Thiệu Huân thấy vậy nhấn cậu lại, nhẹ mắng 1 câu:
" Hóng hớt. "
Xương An Diệp bĩu môi đẩy đẩy tay hắn. Liên quan đến cậu, cậu có quyền được xem chứ.
Xương An Diệp trước khi xem ảnh:
(゜o゜;
Xương An Diệp sau khi xem ảnh: ಠ,\_」ಠ
Cái đệch, rõ ràng chỉ có cái lưng với nửa khuôn mặt mờ ảo lại khẳng định đây là cậu chứ dề. Với lại, cậu đẹp trai ngời ngời thế này, dìm cậu thế này là không được đâu nha. Tức giận. (┛◉Д◉)┛彡┻━┻
Cẩm Thiệu Huân vung tay, không thèm xem lấy một cái: " Vẫn là cái trò cũ. Du Niệm, khuyên cô về móc cái não của mình ra nghiên cứu lại đi. "
Xương An Diệp bị dìm cũng không nhịn được tức giận, cậu nhặt một tấm ảnh:
" Cô thuê người chụp ảnh thì cứ chụp, đã thế lấy hình tượng của tôi ra để chụp còn không có sự đồng ý của tôi . Trả tiền bản quyền đê. "
Du Niệm nóng mặt, chỉ mặt cậu: " Cậu giật chồng người khác... "
Cô ta chưa nói xong liền bị Xương An Diệp hùng hổ vặn ngón tay, đau muốn gọi mẹ.
" Nói thì nói, chỉ trỏ ra vẻ mẹ thiên hạ cái gì. Nếu không phải hiện tại tôi đang mang thai, tôi đá cô mất đầu đấy. Ai giật chồng ai hả?? Đây vốn dĩ là chồng tôi, cô có quan hệ gì mà to mồm thế. Muốn chửi đúng không? Qua đây tôi chửi với cô. "
Cẩm Thiệu Huân thấy cậu bất ngờ hung một cái lại còn muốn động thủ, trán liền rơi mồ hôi lạnh, hắn ôm lấy cậu, không dám dùng sức: " Tiểu Diệp, bình tĩnh, ảnh hưởng thai. "
Mạc Tĩnh cũng bị doạ, chạy đến tách Du Niệm ra. Du Niệm bị vặn tay đau đến khuôn mặt cũng biến dạng, vành mắt đỏ lên khóc tu tu.
" Đã yếu mà còn đòi ra gió. Bao nhiêu tuổi rồi còn khóc nhè. Ra vẻ cho ai xem. " Xương An Diệp được Cẩm Thiệu Huân bế lên đặt qua một bên, vẫn không quên chế giễu. Này thì vu oan cho ông đây, nhìn ông có vẻ hiền quá à. (┛✧Д✧))┛彡┻━┻
Bỗng có người hầu vào thông báo: " Phu nhân, thiếu gia, lão gia tử đến. "
Mạc Tĩnh sửng sốt: " Cái gì??"
Cẩm Thiệu Huân bĩnh tĩnh, đưa Xương An Diệp cùng nhau ra ngoài đón ông nội.
Chiếc xe tiến vào, vững vàng đỗ giữa sân, người hầu biết điều tiến lên mở cửa.
" Ủa, mẹ??" Xương An Diệp trố mắt nhìn Xương Lữ Nguyệt bước xuống, khi người hầu qua bên khác mở cửa, Cẩm Chi Minh một thân nghiêm nghị, chống gậy được Xương Lữ Nguyệt đỡ đến.
" Ba , sao người đến không báo với con trước?" Mạc Tĩnh nhìn người phụ nữ xa lạ đang đỡ Cẩm Chi Minh, chen vào giữa.
Xương Lữ Nguyệt không tức giận, chậm rãi đến xem Xương An Diệp: " Ai làm con trai mẹ tức giận thế này? "
Xương An Diệp trề môi, vẻ hùng hổ biến mất, cậu tủi thân, lén lút chỉ Du Niệm, một vẻ tang thương đầy mình: " Xúc phạm con. Nói là con giật chồng cô ta, tức."
Xương Lữ Nguyệt xoa đầu cậu, không thiện cảm bắn ánh mắt sắc lẹm về phía Du Niệm.
Du Niệm bị đau, không ai quan tâm đến, xấu hổ muốn độn thổ. Cô ta cố đi đến bên Mạc Tĩnh, lại nghe Cẩm Chi Minh nghiêm giọng:
" Tất cả qua đây hết đi. "
\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_