Mẹ của Cẩm Thiệu Huân là một Omega, tiểu thư của Mạc gia, Mạc Tĩnh, cũng là bác của Mạc Trữ.
Mạc Tĩnh nhất quyết không tin tưởng hai người, muốn tự mình kiểm chứng.
Xương An Diệp cũng tùy thôi, kể cả không có thai thì làm sao, cậu cũng sẽ không bỏ rơi Cẩm Thiệu Huân đâu đó.
Kết quả lại làm người ta muốn há hốc.
" Bác sĩ, hình như anh nói nhanh quá, tôi nghe không có rõ. " Mạc Tĩnh ù ù cạc cạc.
Bác sĩ tháo khẩu trang, điềm tĩnh nói lại một lần: " Đúng vậy Mạc phu nhân, chúng ta đã kiểm tra lại 5 lần rồi. Kết quả vẫn chỉ có một. Là mang thai, cậu ấy mang thai gần 2 tuần rồi. Nếu như ngài không tin, liền có thể đi nhiều bệnh viện khác để kiểm tra. "
Xương An Diệp mù mờ. WTF? Có thai thật á ??? Xương An Diệp một vẻ hoang mang. Mặc dù cậu đã từng mang thai, nhưng mà bây giờ, cậu không hề biết Cẩm Thiệu Huân có hào cảm với cậu không, lỡ như không có, vậy đứa bé này phải làm sao?! Trừ phi hắn là người đó....
Xương An Diệp thấp thỏm nhìn Cẩm Thiệu Huân. Chỉ thấy hắn trầm tư xem giấy xét nghiệm, có hơi cau có. Cậu lén lút nắm vạt áo hắn, ngập ngừng:
" Thiệu Huân.. hay là ..."
" Tại sao lại không nhìn thấy đứa bé?? Không phải kêu có thai sao??"
Cẩm Thiệu Huân ghét bỏ ném tập xét nghiệm.
Bác sĩ khóc không ra nước mắt: " Mới có gần 2 tuần, làm sao nhìn rõ được. Đây nè..."
Bác sĩ chỉ vào một chấm đen nhỏ trên hình ảnh siêu âm: " Bây giờ mới chỉ như này thôi. Thêm mấy tháng tháng nữa là có thể nhìn rõ. "
Cẩm Thiệu Huân ' à ' một tiếng. Hắn quay sang ôm vai Xương An Diệp, nhìn Mạc Tĩnh: " Vừa ý mẹ rồi chứ. Giờ con phải đưa em ấy về, mẹ đi cẩn thận, không tiễn."
Mạc Tĩnh: "...." Con trai có hiếu quá đi. ಠ ل͟ ಠ
Cẩm Thiệu Huân nhẹ nhàng đỡ Xương An Diệp lên xe, nâng như nâng trứng, để trên lòng bàn tay còn sợ vỡ. Hắn là lần đầu tiền làm cha nha.
Xương An Diệp cảm nhận được hắn lo lắng liền phì cười: " Khẩn trương cái gì?! Cũng không phải anh mang thai. "
Cẩm Thiệu Huân nghiêm túc thắt đai an toàn hài người còn đem chăn bọc kín cậu: " Phòng hơn chữa. Cần gì phải gọi anh, khó chịu phải gọi anh, làm gì cũng phải gọi anh. "
Tiết trời mùa thu se se lạnh, Xương An Diệp bị cưỡng chế ngồi trong nhà, khoác lên mình một chiếc áo thun dài tay màu đen. Cậu vốn muốn mặc màu trắng nhưng Cẩm Thiệu Huân quả quyết:
" Màu đen dễ hấp thụ nhiệt, sẽ ấm hơn nhiều. Mặc màu đen, không bị lạnh. "
Xương An Diệp: "...." Nghe có vẻ logic?????
Chỉ là đang ngồi xem tivi không được bao lâu, tiếng chuông cửa lại dồn dập kêu. Xương An Diệp khó chịu, đứng lên mở cửa.
" Con trai của mẹ. " Người phụ nữ vừa xuất hiện liền nhảy đến ôm chầm Xương An Diệp, cậu muốn nghẹt thở.
" Đừng ôm anh trai con, người mẹ toàn mùi nước hoa, sẽ ảnh hưởng đến anh ấy. Mẹ tránh ra đi. " Thiếu niên mang hơi thở Alpha thanh thuần đầy ấm áp bước vào. Khuôn mặt sắc cạnh, không chế dấu được sự ngạo nghễ của tuổi trẻ.
Xương An Diệp biết hai người này. Trong cốt truyện, người phụ nữ chính là mẹ nguyên thân Xương Lữ Nguyệt và thiếu niên Alpha 16t là em trai nguyên thân, Harry Charles.
Còn về sao hai người là anh em mà khác họ thì nhìn cũng biết, Xương An Diệp theo họ mẹ, còn Harry theo họ ba.
Để hai con người kích động bình tâm xong, Xương An Diệp mới thở dài: " Mẹ bình tĩnh một chút có được không. Chỉ là mang thai thôi mà. "
Xương Lữ Nguyệt rưng rưng nước mắt: " Con trai mẹ nuôi lớn bao lâu nay, bị người ta ăn mất lúc nào mẹ không hay biết. Quá đau lòng. "
Harry nhìn chằm chằm bụng Xương An Diệp: " Nếu như đã có thai, tên Alpha kia không có phản ứng gì sao?? Anh mang thai con hắn đó, ngay cả kết hôn cũng không có. Nhà chúng ta không gả nữa, đi về. Em nuôi anh. "
Xương An Diệp muốn đau đầu, đừng làm quá lên được không. Nhớ ở vị diện trước, cậu mang thai, là cậu suốt ngày đến làm ầm với cha mẹ, Lăng Uy Huyền lúc đó còn phải kè kè bên cạnh đề phòng cậu làm loạn. Thực hoài niệm.
Xương An Diệp bỗng nở nụ cười. Cẩm Thiệu Huân chính là Lăng Uy Huyền, Lăng Uy Huyền cũng chính là Cẩm Thiệu Huân. Hai người họ, thậm chí Cố Nhất Hiên, Thanh Trì Phong, Tạ Xuyên, tất cả đều là một. Tất cả đều cùng cậu trải qua một kiếp người, đều bên cạnh cậu, chưa một lần rời xa.
" Không đâu, Thiệu Huân rất tốt, con rất thích anh ấy. " Xương An Diệp vững vàng nói, sau đó liền một vẻ đe doạ: " Hai người nếu mà làm ồn, con sẽ gọi cha đến đón hai người về. "
Sau đó phủi mông bỏ lên lầu nghỉ ngơi. Cẩm Thiệu Huân trở về liền thấy mẹ vợ cùng em vợ ngồi lù lù trong nhà, một phen hết hồn.
Hắn lễ phép chào một câu. Không quá vô lễ nhưng một vẻ rất xa cách.
Cẩm Thiệu Huân: "...." Thân thiết với bà xã là được rồi, người ngoài đều là vật ngáng đường.
Xương Lữ Nguyệt: Con rể rất đẹp trai. Phê duyệt !!!!
Harry Charles: Anh rể có sát khí. Anh trai thỉnh cẩn thận.
Xương An Diệp: ( ͡°ᴥ ͡° ʋ)
\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_