Xương An Diệp vắt chéo chân trên cây, ngầm nhẩm thời gian. Thời gian cũng không lâu nữa là nữ chính xuất hiện. Y phải làm gì đó. Dựa theo cốt truyện thì nữ chính này tuy nói là có họ hàng với vú nuôi Lăng Uy Huyền nhưng thực ra nàng ta còn có một thân phận khác, chỉ sợ Xương gia có khi cũng không thể đối đầu nên y mới có chút lo lắng.
" Ca ca. Ta không lên được." Lăng Uy Huyền từ lần sang hôm đó đã 10 ngày đều tìm cớ đến Xương phủ tìm Xương An Diệp chơi đùa nhưng sự thật thì chúa mới biết.
Xương An Diệp ngồi trên cành cao, hua hua cái chân: " Ta kéo ngươi lên nha."
Lăng Uy Huyền ngước lên cao nhìn y, chỉ thấy một mỹ thiếu niên đẹp như hoạ, khí chất thanh cao, đôi mắt tinh nghịch như có hàng ngàn ánh nắng sáng đến chói chang, thiếu niên thuần khiết nở nụ cười rạng rỡ dưới nắng ban mai.
Lăng Uy Huyền cả người run lên, trong lồng ngực cũng nảy sinh ra một loại cảm xúc lạ lẫm, tim đập đến khẩn cấp nhanh.
" Nè, ta không kéo ngươi lên nữa nhé?" Xương An Diệp chìa tay muốn giúp mà hắn cứ ngẩn người.
Lăng Uy Huyền sửng sốt một chút, che giấu tâm tình mà chuyển đề tài: " Ca ca, ta muốn đi bắt cá. Ca ca đi với ta đi."
Xương An Diệp nhảy xuống, mặt nhăn như khỉ: " Trời lạnh muốn chết, tuyết rơi đầy kia kìa, người lại muốn đi bắt cá?! "
Được rồi, là hắn viện lý do không đúng. Lăng Uy Huyền cúi đầu tủi thân. Xương An Diệp thở dài, kéo Lăng Uy Huyền vừa đi lục lọi cái gì đó vừa nói:
" Ta đưa người đi trượt băng a. Đảm bảo rất vui. Mau lênn."
Hai người thêm cả Tâm Thất cùng Tư Âm liền đến một hồ nước rộng lớn đã kết thành một mặt băng dày, vô cùng vững chắc.
Xương An Diệp hí hoáy cố định lưỡi dao bằng dưới đế giày. Rất vững vàng đứng lên, uyển chuyển mà lướt trên mặt băng như bay.
" Òa, thiếu gia, người giỏi quá!" Tâm Thất thấy mới lạ liền hò hét. Lăng Uy Huyền cũng hứng thú, học theo Xương An Diệp cố định lưỡi dao, vừa thử đứng lên liền loạng choạng lại ngã xuống.
Tư Âm đứng bên cạnh muốn cười cũng nhịn. Vương gia cũng có cái không làm được nha.
Xương An Diệp đến nắm tay Lăng Uy Huyền giúp hắn đứng lên trước
" Ngươi trước đứng lên đừng có hoảng, từ từ di chuyển trước thôi. Đó, nhịp nhàng một chút."
Lăng Uy Huyền nhìn sườn má Xương An Diệp mím môi, túm chặt lấy tay y, mặt sợ hãi mếu máo: " Ca ca, ta sợ. Ca ca phải đỡ ta đó."
Xương An Diệp trầm mặc, đỡ ngươi rồi, có phải ta sẽ bị ngươi đè chết không. Y vẫn cố gắng cười nói: " Ta sẽ cố gắng nhất có thể để đỡ được ngươi."
Lăng Uy Huyền nghe vậy liền nhe răng cười, trên mặt có một loại biểu cảm hạnh phúc mà chính hắn cũng không biết.
Chính là bỗng nhiên tiếng vó ngựa ở đâu dồn dập chạy đến, có vẻ như là rất nhanh.
Tư Âm đề phòng, chỉ thấy phía xa xa, có hai người cưỡi ngựa chạy trước phía sau là một loạt những tên che mặt đuổi theo phía sau.
Tư Âm hơi liếc mắt sang Lăng Uy Huyền thấy hắn gật đầu, dùng khinh công bay đến chỗ đám người kia, mấy nhát liềm chét chết mấy tên che mặt.
Hai người kia thấy được cứu thì dừng lại, một nam một nữ tiến đến chỗ đám người Xương An Diệp.
" Công tử, đa tạ công cứu mạng cửa các người." Nam tử nắm quyền nói.
Xương An Diệp nhìn nam tử kéo Tư Âm chắn trước mặt mình: " Cảm ơn ta làm gì, hắn là người đã cứu các ngươi."
" A, là chúng ta thất lễ, xin thứ lỗi." Nữ tử nói xong, cũng chẳng có lấy một câu cảm ơn Tư Âm. Xương An Diệp nhíu mày, phát hiện, cả hai người đó ánh mắt đều dừng trên người Lăng Uy Huyền. Nam tử thì có vẻ hâm mộ, nữ tử ánh mắt đầy si mê, thiếu điều còn rỏ nước giãi.
Xương An Diệp khó chịu, kéo tay Lăng Uy Huyền: " Các ngươi cũng đã được cứu rồi. Giờ có thể đi."
Nữ tử ngay lập tức lắc đầu: " Sao có thể. Ơn cứu mạng phải báo đáp." trần trừ một lúc, nàng liền quỳ xuống: " Công tử, ta cùng ca ca bị người ta truy sát, trên người lương thực, tiền bạc đều không có. Công tử không chê, có thể thu lưu bọn ta không? Người yên tâm, việc gì chúng ta cũng có thể làm được. "
Nam tử không ngờ nàng sẽ nói như vậy, cũng nhanh chóng phối hợp quỳ xuống. " Chúng ta đảm bảo trung thành."
Xương An Diệp lạnh nhạt: " Nhà ta không thiếu người hầu hạ, cũng không thiếu kẻ biết trung thành."
Nữ tử e lệ nhìn về phía Lăng Uy Huyền: " Vậy công tử phía chắc chắn thiếu người hầu hạ?"
Nàng ta cho rằng bản thân cũng rất xinh đẹp, hoa nhường nguyệt thẹn, xinh đẹp động lòng người. Chắc hẳn không thể từ chối.
Xương An Diệp tức đến muốn hộc máu, người của y từ khi nào đến phiên hai tên kia nhòm ngó. Trọng điểm là ngươi muốn lên giường với hắn thì có .
Lăng Uy Huyền nhát mắt lạnh lẽo, âm trầm nhìn nàng ta. Như thể chỉ cần Xương An Diệp không ở đây, sẽ một giây lao lên móc con mắt dơ bẩn đang đặt trên người hắn ra.
Nữ tử bỗng thấy lạnh cả sống lưng, nhưng suy cho cùng, bây giờ đang mùa đông, lạnh là chuyện bình thường, vì vậy vẫn mỉm cười với Lăng Uy Huyền.
" Ca ca." Lăng Uy Huyền dịch lại gần Xương An Diệp, ôm cánh tay y: " Ta muốn về nhà. Đói bụng."
Xương An Diệp vỗ tay hắn: " Được, chúng ta về đi. Mất cả hứng." sau đó quay sang hai người kia: " Đừng tưởng ta không biết các ngươi nghĩ gì, tốt nhất nên thu lại cái tư tưởng nhơ nhuốc của các ngươi lại. Cứu các ngươi chỉ là tiện tay thôi. Còn nếu muốn lấy thân báo đáp...... Tư Âm, giết bọn chúng đi."
" Rõ." Tư Âm rất nhanh liền rút kiếm. Hai người kia cả kinh, sợ hãi đến run người: " Xin lỗi, là chúng ta suy nghĩ không thấu đáo, xin công tử tha cho chúng ta một mạng."
Xương An Diệp lạnh nhạt phất tay áo rời đi. Lăng Uy Huyền vui vẻ đi bên cạnh, miệng cười toác đến tận mang tai.
Tâm Thất cùng Tư Âm đi phía sau nhìn nhau. Sao cứ có cảm giác xung quanh Thập vương gia toàn là trái tim màu hồng, không khí vô cùng hường phấn ngọt ngào bắn bùm bùm chíu về phía Xương tiểu thiếu gia.
\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_
Lại một thứ hai đến rồi. \(@\_@;\)
Mọi người, cả tuần zui zẻ!!! ┌|o^▽^o|┘♪