Xuyên Nhanh: Nam Chính Không Vội Sao Ta Phải Vội

Chương 19: Vương gia này là một cái ngốc tử! _ 4




Xương An Diệp cả ngày chẳng biết làm gì, đi loanh quanh trong phủ. Chính là y cảm thấy mình sắp mốc meo rồi.

Đến tìm Xương An Nhiên chơi liền phát hiện tên thị vệ đi cùng Lăng Uy Huyền đi cùng hôm sinh thần kế hoàng hậu. Đm, không lẽ Lăng Uy Huyền ở đây.

Tên thị vệ này xem ra đang canh trừng xung quanh, hai người kia ở trong phòng đóng cửa kín đáo như vậy làm gì.

Có gian tình a~~~~

Xương An Diệp tính trèo lên mái nhà nghe lỏm, ngẫm lại thì mình cũng chẳng biết khinh công, tên thị vệ kia lại có vẻ là cao thủ. Xem cái vóc dáng cao lớn kìa, đẩy một cái y sẽ ôm hôn đất mẹ.

Biết thế đem Tâm Thất một ngày 6 bữa kia đi đổi một tên thị vệ võ công cao cường, cao lớn gấp đôi tên kia.

Tâm Thất đi bên cạnh nếu biết suy nghĩ của chủ tử mình lúc này hẳn sẽ đau đớn khôn cùng, hằng đêm ngồi khóc mất.

" Thiếu gia, chúng ta đang làm gì thế?" Tâm Thất ngó quanh, nơi này là biệt viện đại thiếu gia. Người muốn vào thì cứ vào, nhòm ngó ở đây như ăn trộm làm gì.

Xương An Diệp chẹp môi, đúng rồi, đây là nhà ta, ta mới là chủ, sao phải sợ. Vì thế rất nghênh ngang đi đến, muốn vượt qua tên thị vệ kia vào phòng Xương An Nhiên nhưng bị ngăn lại.

" Người là Xương tiểu thiếu gia? Thực xin lỗi, Xương đại thiếu gia có lệnh không cho người khác vào bây giờ."

Xương An Diệp chống nạnh: " Ngươi là ai chứ? Ta mặc kệ ta muốn vào."

" Thực xin lỗi. Không thể."

Nhìn có vẻ rất quả quyết. Không vào được vậy thì đợi họ ra.

Xương An Diệp nhìn hắn một vòng: " Ngươi tên gì vậy? Là người mới của đại ca ta?"

Thị vệ kia ôm quyền, cung kính: " Ta là Tư Âm. Là thị vệ bên cạnh Thập vương gia."

" Vậy Thập vương gia đến đây làm gì?"

" Cái này là cơ mật."

" Nói nghe một chút đi. Bàn chuyện triều chính, xã tắc hay là duyệt binh, đấu võ..."

" Bàn chuyện cơ mật."

" Không phải Thập vương gia bị ngốc sao? Bây giờ hồi phục rồi liền bàn chuyện cơ mật, ta còn tưởng rằng Thập vương gia đến tìm ca ca ta chơi."

Tư Âm cứng họng. Sao hắn quên mất đến việc này nhỉ? Một người ngốc có thể bàn chuyện cái gì? Nói rằng đến đây chơi cờ cho nó nhanh. Nhưng hắn lỡ mồm rồi.

" Sao hả?" Xương An Diệp thích thú nhướn mày, ghé sát vào tai hắn thì thầm: " Không lẽ là hắn giả ngốc?" Dù sao y cũng biết thừa hắn giả ngốc rồi. Không ngờ tên này lại buột miệng nói ra. Có phải là Lăng Uy Huyền chọn nhầm thuộc hạ rồi không.

" Không có. Xương thiếu nghe lầm rồi. Ta là nói Thập vương gia đến đây học chữ với Xương đại thiếu. "

Xương An Diệp " ồ" lên một tiếng: " Học chữ sao?" Có con khỉ ta tin. " Học chữ sao lại phải đóng cửa bốn phía? Không phải nên học ở nơi thoáng mát hơn sao?"

" Ta không biết." Tư Âm muốn khóc lắm rồi. Xương tiểu thiếu gia, người đừng hỏi nữa. Ta cũng không biết trả lời như thế nào. Ta với người không thù không oán , tha cho ta đi, lỡ vương gia biết sẽ xé xác ta đó.

Đúng lúc này cửa phòng bật mở, Xương An Nhiên đi ra đầu tiên nhìn thấy Xương An Diệp liền sửng sốt. Lăng Uy Huyền đi ra sau, nhìn thấy y liền hớn hở chạy đến, ngọt ngào gọi một tiếng: " Ca ca."

Lật mặt nhanh hơn lật sách. Xương An Diệp cả lòng run rẩy, gượng cười: " Ngươi lớn hơn ta tận 2t, ta là đệ đệ mới đúng."

Lăng Uy Huyền hơi chu chu cái mỏ: " Nhưng vú nuôi nói ta mới 5t. Ca ca còn ít tủi hơn ta sao?"

Xương An Diệp vỗ tay trong lòng. Giải Oscar đâu mau đưa cho hắn.

Xương An Nhiên liếc mắt hai người một cái, tiến đến xoa đầu Xương An Diệp: " Tiểu An Diệp hai người biết nhau sao?"

Lăng Uy Huyền nhanh miệng nói: " Hôm trước trong bữa tiệc, ca ca có cho ta đồ ăn. Ngon, ngon. Còn nói ta sẽ chơi với ca ca."

Xương An Nhiên cười: " Vậy Tiểu An Diệp phải chiếu cố Thập vương gia cho tốt a"

Xương An Diệp thầm phỉ nhổ. Hai người cũng rất ăn ý ha. Vẻ ngoài lại mỉm cười: " Dương nhiên rồi, nếu đã gọi ta là ca ca, đương nhiên ca ca phải bảo vệ đệ đệ cho tốt."

Sau đó dắt tay Lăng Uy Huyền kéo đi chơi.
Thành Viên Hoa phồn thịnh, tấp nập người qua lại. Xương An Diệp thì thầm: " Ngươi có mang tiền không?"

Lăng Uy Huyền gật đầu cái rụp: " Có a. Ta có rất nhiều tiền." Nói xong còn khao trương khua tay một vòng lớn thể hiện mình có nhiều như thế này.

" Tốt lắm. Chúng ta đi ăn mì a. Hảo đói bụng."

Xương An Diệp lôi kéo Lăng Uy Huyền đến một sạp bán mì. Tâm Thất đương nhiên không phải kéo, nàng đã ngồi sẵn trên ghế chờ đợi a. Tâm hồn ăn uống luôn réo gọi.

" Ông chủ, cho 3 bát mì." Tâm Thất nhanh mồm nhanh miệng kêu.

Xương An Diệp nhìn nàng: " Ngươi giảm béo?"

Tâm Thất lắc đầu: " Không có."

" Ông chủ, đổi 3 bát thành 5 bát nga."

Tâm Thất liền cười hì hì: " Thiếu gia hiểu ta nhất."

" Ngươi mà ăn một bát, ta đi đầu xuống đất."

Khi mì được bưng ra, Xương An Diệp rất có tác phong của ca ca mà đẩy bát, lau đũa lấy thìa đưa cho Lăng Uy Huyền.

Lăng Uy Huyền mỉm cười, gật gật: " Cảm ơn ca ca."

Xương An Diệp sau đó liền có hơi sợ Lăng Uy Huyền rồi đấy. Chỉ là diễn thôi, có cần làm giống thật thế không. Tiểu hài tử 5t đều ăn bẩn thế sao. Cả người soái khí ngời ngời nhưng lại ăn như heo đói thế kia. Tống một đống mì vào mồm, ngay cả y phục trên người cũng bị hắn bôi mỡ tèm lem, mặt mũi bê bết. Hình tượng nam chính đại ca ơi. Mau nhặt hình tượng dùm cái.

\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_

Chắc là tui tự đào hố chôn mình. \(´\-﹏\-`;\)

Tự dưng đi viết vị diện cổ đại như thế này cũng chẳng biết nên xây dựng tình huống gì tiếp theo.
༎ຶ‿༎ຶ

Buồn chán cái não ghê lun. \(ノ•̀ o •́ \)ノ ~ ┻━┻