Chính là ở vị diện đầu tiên cùng Cố Nhất Hiên trải qua đầu bạc răng long mới kết thúc, Xương An Diệp có chút không nỡ. Huhu Nhất Hiên đáng yêu của cậu. Dù sao cũng ở bên nhau cả một đời người, nói không có cảm tình thì thực dối lòng.
\[ Kí chủ, thỉnh ngài chuẩn bị 3s, chúng ta sẽ đến vị diện tiếp theo.\]
Hệ thống còn không thèm đếm đã trực tiếp truyền tống. Xương An Diệp nguyền rủa: cả họ nhà mi sẽ là phế phẩm. Cho 3s, ta mới chớp mắt 1s.
Xương An Diệp vừa mở mắt, xung quanh toàn là nước, hơn nữa còn lạnh đến thấu tim gan.
\[ Kí chủ, ngài mau lên bờ, nếu không sẽ chết cóng.\]
Xương An Diệp chửi thề một câu, gắng sức bơi lên bờ.
Bầu trời một mảnh tuyết rơi trắng xoá, gió lạnh cắt da cắt thịt. Xung quanh lại chẳng có ai, hồ nước này ở một nơi vô cùng hoang sơ tồi tàn.
Đm, đm, đm, lạnh quá trời ơi đất hỡi. Xương An Diệp lết cái thân sắp đóng băng dựa vào một gốc cây.
" Hệ thống, nghe nói có cửa hàng vị diện. Có thể đổi chút đồ không? Nếu không tao sẽ chết ở đây. "
Hệ thống ngay lập tức mở ra một bảng vàng in to 4 chữ Cửa Hàng Vị Diện. Có rất nhiều phụ kiện, dược thảo, vật phẩm,...
Bấm chọn khu y phục, đổi một bộ ấm áp mới toanh , Xương An Diệp tiếc nuối 600 phỉ thúy bị lấy đi. Mãi mới được 1000 phỉ thúy, mất rồi. TAT
\[ Kí chủ, chuẩn bị truyền tống cốt truyện.\]
Xương An Diệp thở dài, được rồi dù sao vẫn phải làm nhiệm vụ.
Hoàng tộc huyết thống sinh ra để làm vua. Chốn thâm cung hiểm hách nhưng vẫn có rất nhiều người muốn lao đầu. Còn không phải vì danh lợi, quyền quý và tiền bạc.
Nam chính Lăng Uy Huyền, thập hoàng tử sinh ra đã mang vận mệnh xui xẻo. Vừa chào đời mẫu thân là hoàng hậu Na Ứng Chiêu bệnh mà chết, ca ca cùng mẫu Lăng Hoà vì bảo vệ hắn mà bị hãm hại. Lăng Đông Trường, hoàng đế Xích Hoả quốc lúc bấy giờ lo sợ hắn sẽ đem lại bất hạnh cho mình, bèn phong vương, lấy cớ đuổi Lăng Uy Huyền ra khỏi cung.
Lăng Uy Huyền 14t đã thành thạo văn võ, được ca ngợi thông minh hơn người. 17t thân chinh cầm quân đánh giặc nghe nói bị tập kích, Lăng Uy
Huyền rơi xuống vách núi, khi tìm được trở về liền thành ngốc tử.
Nữ chính Nguyệt Ninh là một nữ đại phu trong thôn, mà lại có quan hệ họ hàng với vú nuôi của Lăng Uy Huyền. Vú nuôi cũng chẳng phải tốt lành gì, từ khi Lăng Uy Huyền trở thành ngốc tử vơ vét hết của cải, lần này còn cố ý mời Nguyệt Ninh đến để chuẩn bệnh cho Lăng Uy Huyền, còn dặn nhớ kê sai đơn thuốc.
Nguyệt Ninh không đồng ý, hai người dằng co. Thấy Lăng Uy Huyền ngốc tử đáng thương hề hề, Nguyệt Ninh mở lòng chua xót, chăm sóc hắn.
Ai ngờ triều đình mấy năm sau bị các nước khác tổng xâm chiếm trụ không được, dân loạn lạc.
Đúng lúc ấy, Lăng Uy Huyền vốn là một cái ngốc tử lại lạnh lùng cầm trường kiếm lên đoạt ngôi vua, các nước còn lại cũng âm thầm lui binh.
Lăng Uy Huyền lên làm vua tự dưng sẽ đem ngôi vị hoàng hậu giao cho người bao năm bên mình chăm sóc Nguyệt Ninh. Hai người cứ thế mà có tình cảm, nắm tay nhau mà ngắm nhìn giang sơn.
Mà ở vị diện này, thân phận Xương An Diệp là nhị thiếu gia, mãn 16t, của phủ tướng quân, cha là Xương Tùy, người năm đó đã cùng Lăng Uy Huyền thân chính đánh giặc. Ít nhiều cũng có biết chuyện 2 năm trước.
Nguyên chủ được nuông chiều từ nhỏ, không phải chịu thiệt cái gì nên tính tình có hơi ngang ngược, nhưng không đến mức quá chán ghét.
Xương An Diệp thở dài, dựa theo trí nhớ nguyên chủ thì y đang ở một hồ nước phía Nam của phủ tướng quân. Nguyên chủ ham chơi, cùng một vài tùy tùng chơi trốn tìm, lang thang đến tận đây
trượt chân mà không ai cứu.
Xương An Diệp phẩy quần áo đứng lên, chậm rãi nương theo trí nhớ về biệt viện của chính mình.
Tâm Thất vừa nhìn thấy Xương An Diệp, tâm đang treo trên cao liền nhẹ nhàng rơi xuống, khóc hu hu chạy đến : " Tiểu thiếu gia, người đi đâu vậy? Doạ chết ta rồi. Người mà xảy ra chuyện gì, tướng quân sẽ đem ta làm mồi cho con chó nhà lão La bán thịt chó đầu ngõ. "
Xương An Diệp nhìn tiểu cô nương chưa đến 13t trước mặt nhưng mà béo tròn, mập mập: " Không sao. Đi lạc một chút, tìm không thấy đường về."
" Ừm. Thiếu gia, có đói không? Ta đã chuẩn bị cho người một con gà nướng to bự bừ bư."
" Cho ta..." Xương An Diệp đẩy đẩy trán Tâm Thất : " Có mà ngươi chuẩn bị cho ngươi ăn thì có."
Tâm Thất bị chọc trúng tâm liền xoa đầu cười ngây ngô, chu chu cái mỏ: " Ta cả tối hôm qua bị Hồng Tư tỷ tỷ phạt quét sân, còn chưa ăn gì. Đói chết...nhưng người yên tâm. Gà này nếu thiếu gia không ăn ta mới dám ăn."
Xương An Diệp bạnh cằm: "......" Vậy nếu ta ăn thì có phải ngươi sẽ bị bỏ đói hay không?
\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_
⁽⁽ଘ\( ˊᵕˋ \)ଓ⁾⁾