Đông Triêu Duẫn nhìn Giang Uẫn bị băng bó khắp người, trong lòng lại một lần nữa thở dài.
" Ngươi nói xem, trẫm sẽ giải quyết giúp ngươi."
Giang Uẫn nhìn hắn, cười đùa một tiếng: " Chuyện mất mặt như vậy, sao có thể để bệ hạ lo lắng được."
Đông Triêu Duẫn cũng chẳng muốn quan tâm Giang Uẫn làm trò mèo gì mà ra nông nỗi này. Dặn dò vài câu nghỉ ngơi cho tốt rồi rời đi.
Xương An Diệp trải ra màn một tờ giấy, viết lại những vấn đề mình đắn đo rồi sâu lại thành một chuỗi. Nhưng không hiểu sao vẫn thấy thiếu thiếu một cái gì đó.
" Làm gì vậy??" Đông Triêu Duẫn ôm lấy y từ phía sau, cái cằm đặt lên vai y, cọ cọ mấy cái.
Xương An Diệp bị cọ ngứa, dùng khửu tay đẩy hắn ra. Đông Triêu Duẫn lại nhất quyết không buông, càng ôm càng chặt.
Xương An Diệp đành mặc kệ hắn ôm.
" Vẫn nghĩ chuyện hôm đó?!"
Sau khi về cung, Xương An Diệp đem chuyện Giang Uẫn muốn bắt mình cho hắn nghe, Đông Triêu Duẫn giận sôi máu, còn đập vỡ một cái bàn. Quả là khủng bố. Xương An Diệp phải an ủi mãi mới xong.
Giang Uẫn chức cao chọng vọng, thế lực của hắn cũng không nhỏ, bây giờ trở mặt với hắn chẳng khác nào là tự chặt chân mình.
Vì thế khi thấy Gianh Uẫn, Đông Triêu Duẫn vẫn một vẻ trẫm-ái khanh nồng thắm sự giả dối.
" Ngươi nói xem. Hôm đó ta với Ngữ Hoà Điệp bị hắc y nhân của Giang Uẫn đuổi, nhưng người hắn muốn bắt rõ ràng là ta nên ta đã đánh lạc hướng nhờ Ngữ Hoà Điệp về báo tin cho ngươi.
Ngữ Hoà Điệp có khinh công, tốc độ tuyệt đối không thể chậm. Hơn nữa nếu y gặp được các ngươi và cùng đến đây. Ngươi, Dạ Hiền cùng ám vệ của ngươi đều biết khinh công. Ngươi lại biết lúc đó ta gặp nguy hiểm nên nhất định sẽ không chậm chạp. Cho nên theo lý thuyết mà nói, khi ta trở về, các ngươi đã phải ở hiện trường xe ngựa tan vỡ rồi, phải nói là ở đó một hồi lâu rồi. "
" Ngươi nghi ngờ Ngữ Hoà Điệp đó giữa đường dừng lại làm gì đó???"
Xương An Diệp gật đầu, sau đó có chút xoắn xuýt: " Thực thì.... Giang Uẫn hôm đó bị ta nhốt trong một tảng băng lớn. Rồi bị vứt giữa đường."
Đông Triêu Duẫn nhướn mày nghi hoặc. Cái gì mà "nhốt trong một tảng băng lớn"
Xương An Diệp biết hắn không tin, lập tức vung tay thể hiện trình độ. Cả đại điện dát vàng lập tức đóng băng trong tích tắc.
Đông Triêu Duẫn nhìn đến ngây ngẩn. Xương An Diệp húych hắn: " Nhìn đủ chưa?! Nói tiếp trong tâm."
Y thu tay, băng trong phòng lập tức tan rã rồi biến mất. Đông Triêu Duẫn vội vàng nắm tay y:
" Việc này không thể để người khác biết, rõ chưa??"
" Giang Uẫn lúc đó hẳn là biết rồi. Lúc hắn trở về,không nói gì cả, cũng không biết là đang tính toán gì nữa."
Đông Triêu Duẫn ' ừ ' một tiếng rồi dường như không để tâm vấn đề này trong lòng, ôm lấy y sờ mó khắp nơi.
Xương An Diệp tạc mao: " Đang nói chuyện hẳn hoi... ngươi sờ chỗ nào đấy? A...không được...a...ưm...."
Kết quả là câu chuyện còn chưa nói xong thì hai người đã tắt đèn mất rồi.
Xương An Diệp đi đi lại lại trước cửa phủ Cảnh vương. Đông Dạ Hiền đi lâu thế, cả đêm còn chưa về. Chi ít cũng phải để ám vệ trở về báo tin. Đây lại không thấy bóng dáng đâu. Hại y thấp thỏm không yên.
Đông Triêu Duẫn bãi triều xong lập tức thay thường phục bay đến đây.
" Chưa trở lại?!"
Xương An Diệp mím môi: " Ừ. Xin lỗi, nếu ta không bảo hắn đi xem thử thì đã không sao rồi!"
Đông Triêu Duẫn áp hai tay mình lên má y, ôn nhu dỗ dành: " Không phải lỗi của ngươi. Yên tâm đi, Tiểu Hiền giỏi võ lắm, người địch lại được nó chỉ đếm trên đầu ngón tay. Không có việc gì đâu."
Xương An Diệp chôn mặt trong lồng ngực của hắn, yên lặng thở dài. Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra vậy??!
Đông Dạ Hiền lôi thôi nhếch nhác trở về, chỉ mới đứng từ xa đã thấy ca ca cùng hoàng tẩu tương lai lại dám đứng trước của phủ hắn ân ái.
Quả thực là hết muốn về luôn rồi.
Bảo bảo bị tổn thương a TAT
" Đông Dạ Hiền." Xương An Diệp phát hiện ra hắn, như vớ được vàng mà hét lớn.
Đông Dạ Hiền cũng muốn điếc cái lỗ tai.
" Sao bây giờ ngươi mới về?? Làm ta lo lắng chớt đi được."
Xương An Diệp chút được gánh nặng liền thở phào một tiếng. Sau lại thấy Đông Dạ Hiền lôi ra một người trong xe ngựa. Vừa nhìn thấy Ngữ Hoà Điệp một thân bê bết, Xương An Diệp nhíu mày, tiến lên muốn giúp đỡ đỡ người lại bị Đông Triêu Duẫn giữ lại.
Đông Dạ Hiền bị thương cũng không nhẹ, thái y đến chữa trị cho hắn cũng phải mất nửa ngày.
" Y như nào rồi?!" Xương An Diệp nhìn Ngữ Hoà Điệp hôn mê bất tỉnh, trong lòng có hơi động.
Thái y thở dài một tiếng: " Lưỡi y bị cắt đứt rồi. Sau này e rằng là không thể nói chuyện nữa. Trước đó tinh thần lại không được tốt. Xương thiếu, khả năng cao là sẽ có vấn đề về tinh thần một chút. May mắn thì sẽ không bị điên là được."
" Được, ta biết rồi. Ông vất vả rồi." Xương An Diệp cứng ngắc nói.
" Không có gì. Đó là trách nhiệm của ta."
Xương An Diệp căn dặn nha hoàn và nô tài phải chăm sóc và để ý đến Ngữ Hoà Điệp. Sau đó vòng đến xem Đông Dạ Hiền như thế nào.
" Hoàng tẩu."
Xương An Diệp vừa bước vào liền bị tiếng gọi này của Đông Dạ Hiền doạ cho suýt quỳ xuống đất.
" Ngươi, ngươi, ngươi...."
" Vui đến mức muốn quỳ lạy ta sao!" Đông Triêu Duẫn cười đến tươi rói, đi đến đỡ y dậy.
Xương An Diệp bực tức giật giật tóc hắn. Đông Triêu Duẫn dung túng mặc kệ y, thậm chí còn ngồi sát vào cho y sờ.
" Đông Thành Viên??????????" Xương An Diệp muốn ngoác luôn cái mồm, kinh ngạc quá mờ.
" Đúng, ta đã gặp hắn ở đó. Người khiến Ngữ Hoà Điệp thành ra như này cũng là hắn."
Đông Dạ Hiền nói, ánh mắt ánh lên sự bực bội.
Gã đó ẩn thân bao nhiêu năm nay, luôn ra vẻ nịnh nọt lấy lòng, ai ngờ lại là một cao thủ ẩn tàng. Đánh với gã mấy chiêu, cứ như có cảm giác lục phủ ngũ tạng cũng sắp bị đánh cho loạn tùng phèo.
_____________________________________ ????
~ Ảnh Tử ~