Xuyên Nhanh: Nam Chính Không Vội Sao Ta Phải Vội

Chương 101: Lão công hôm nay vẫn chưa thể hoá hình! _ 2




Thế chiến thứ 9 bao trùm lên toàn bộ các vũ trụ trong giải ngân hà. Đế chế Zozac bại dưới tay Đế quốc Suoon, nâng cao vị thế của một đế quốc lên hàng đầu. Mở đầu một cuộc thống trị mới trên khắp các lãnh thổ, trật tự mới được hình thành, qua đó cũng đánh dấu cho sự chấm hết của một đế chế từng oanh tạc một thiên niên kỉ.

Truyền hình hiện đang đưa tin về vấn đề này. Đế chế Zozac sụp đổ, tất cả đều chịu ảnh hưởng, nhất là người dân đang sinh sống trên Thác Nhĩ, tinh cầu trung tâm quan trọng của Zozac. Đế quốc Suoon bắt đầu công cuộc đào thải phản loạn, lập lại một nền văn minh mới sau chiến tranh.

“ Chúng ta nhất định phải mời được hắn vào phe ta sao, thưa bệ hạ??” Hình Nặc vẻ mặt rất khó coi. Tại vì hắn thắc mắc: đế quốc của chúng ta dành được thắng lợi lớn như vậy, danh tiếng vang vọng bao nhiêu, khi không việc gì phải đi mời một tên thuộc phe đế chế Zozac về phía ta??

Hoàng đế Augustus trầm tư nhìn tài liệu chứa thông tin của một đại nhân vật, rất lâu sau mới lên tiếng:

“ Đúng vậy. Truyền lệnh của ta xuống dưới, phải tìm bằng được hắn.”

Hình Nặc không dám phản đối, khuôn mặt vẫn nhăn nhó nhưng vẫn nghe lệnh mà ly khai.

Cùng lúc đó ở một hành tinh thuộc khu vực quản lý của đế quốc, chiếc huyền phù ánh kim băng vù vù trên đường, cuốn theo gió thổi lồng lộng. Đến ngã tư có cảnh sát đang tiến hành kiểm tra còn trực tiếp tăng tốc,vun vút phóng qua, để lại bóng hình cho một đám cảnh sát ngơ ngác nhìn nhau.

Xương An Diệp ngọ nguậy mở mắt, ánh sáng đập vào mắt khiến cậu phải nheo lại. Cư Đồ Tích ngồi ở bàn làm việc, nghe động tĩnh liền chủ động mở lời: “ Tỉnh rồi thì mau thay quần áo.”

Xương An Diệp mất mấy giây mới phản ứng, cậu biết người phía trước có cái gì đó rất cường đại. Nếu bây giờ cậu bỏ chạy, hẳn là sẽ bị đập chết, dễ như đập chết một con ruồi. Vì vậy Xương An Diệp ngoan ngoãn đem trang phục mặc xong, Cư Đồ Tích một khắc cũng không hề nhìn qua.

“ Xong rồi.” Xương An Diệp lên tiếng ra hiệu. Cư Đồ Tích híp mi nhìn thiếu niên con người trước mặt, xinh đẹp động lòng người lại còn có chút gì đó non nớt.Hắn hơi cúi đầu che giấu một cảm giác lạ lùng dâng lên trong lòng.

“ Theo sát.” Dứt lời, Cư Đồ Tích lấy áo khoác, đôi chân dài thoan thoắt nện bước dài. Xương An Diệp ‘a’ một tiếng liền đuổi theo.

Bên ngoài biệt thự đã có một chiếc huyền phù kim sắc đợi sẵn, một nam nhân mặc quân phục nghiêm trang hành lễ:

“ Tướng quân, mọi thứ đều chuẩn bị sẵn sàng….nhưng không biết tại sao, quân đế quốc bỗng tăng cường phòng tuyến ở biên giới. E rằng sẽ phải mất thêm một chút thời gian so với dự kiến.”

“ Ta sẽ lo liệu việc này, ngươi có thể đi.” Cư Đồ Tích nhận thẻ ID từ nam nhân đó, hắn ra hiệu cho Xương An Diệp vào trong, cậu cũng im lặng làm theo. Nam nhân kia đánh mắt, sau cùng đều không lên tiếng thêm một câu.

Cư Đồ Tích tự lái huyền phù, chiếc xe băng băng trên mặt đường. Xương An Diệp nhìn khung cảnh bên ngoài. So với vị diện tương lai tốt đẹp bên Thanh Trì Phong thì nơi này hiển nhiên có chút u ám hơn nhiều, có cái gì đó nguy hiểm hơn.

Cả một chặng đường không ai nói câu nào, tuy vậy bầu không khí trong xe vẫn rất ôn hòa qua từng giờ.

Xương An Diệp khát nước, Cư Đồ Tích liền đưa nước.

Xương An Diệp đói, Cư Đồ Tích liền dừng lại mua đồ ăn.

Xương An Diệp buồn ngủ, Cư Đồ Tích liền điều chỉnh độ ấm trong xe, không quên đưa chăn cho cậu.

Cư Đồ Tích nhìn thiếu niên đã ngủ say, hắn bật lên một màn chắn, ngăn cách giữa hai người, muốn để cho cậu có không gian riêng, đồng thời kết nối với một bên nào đó: “ Đã đến nơi.”

Đầu bên kia vang lên một tiếng: “ Rõ.”

Biên giới tinh cầu Viceroy bỗng dưng xảy ra bạo động , rất nhiều người hướng đến quân của đế quốc, hết ném đá, lại xông vào cướp súng. Một cuộc hỗn chiến bất ngờ xảy ra.

Cư Đồ Tích nắm tay Xương An Diệp, chỉ đợi khi hai bên đang bận đánh nhau liền vượt qua biên giới.

Thiếu úy Lục Nghiêu đứng trên cao quan sát, hắn như phát hiện ra cái gì, đi đến gần cửa sổ. Như xác định được thực thể, Lục Nghiêu nhếch môi, cơ để ùng ục trong đám khói, lập tức biến thành một con đại bàng hùng dũng, phi vỡ cửa kính, xé gió lao xuống phía dưới.

Xương An Diệp không biết Cư Đồ Tích muốn dẫn mình đi đâu, chạy qua một đám người, bỗng có một tên nắm lấy tay cậu kéo lại. Cậu quay đầu, là một tên tai to mặt lợn, có vẻ uống say, hắn ngà ngà nghiêng ngả, mân mê tay cậu, âm vọng ồm ồm:

“ Mỹ nhân, đi đâu thế? Lại đây chơi với anh đê.”

Cư Đồ Tích đen mặt, chán ghét xoay người một cái, tên kia hứng trọn một đấm của Cư Đồ Tích, cộng thêm say rượi liền ngã văng, hồi lâu vẫn chưa động đậy.

“ Đi.” Cư Đồ Tích hừ một tiếng, nhưng cả hai chưa kịp xoay người liền bị một bóng đen che phủ. Mọi người xung quanh hãi hùng mà chạy xa nhất có thể.

Đại bàng lao đến, nó giơ cái móng vuốt sắc nhọn như muốn cắp lấy hai người. Cư Đồ Tích ôm Xương An Diệp né tránh. Đại bàng bắt hụt, nó quay thân hình nặng nề 360 độ, đôi cánh to lớn còn ra sức đập. Gió lướt thổi bay mọi thứ.

Đại bàng há mỏ kêu lên một tiếng, tiếng kêu the thé như muốn xé toạc màng nhĩ của mọi người. Xương An Diệp là lần đầu tiên thấy đại bàng to vậy luôn, không để ý nó đang quật gió, kêu rên, cậu vẫn muốn xem a.

Ánh mắt lung linh nhìn đại bàng.

Cư Đồ Tích một lần nữa đen mặt, đem cà vạt buộc mắt cậu lại, bá đạo ra lệnh: " Không cho phép nhìn."

Xương An Diệp: "....."