Xuyên Nhanh: Mỹ Nhân Có Độc

Chương 45: 45: Vợ Bé Thất Học 12






Hai bà đỡ, một người tên là Dì Vương, người còn lại tên là Dì Quế, cả hai đều đã hơn năm mươi tuổi, nghe nói lão phu nhân rất tin tưởng bọn họ nên mới mời bọn họ đến để đỡ đẻ cho cô.
Diệp Trăn thấy hai người này cũng rất là thành thật, không giống như những người tàn nhẫn độc ác một chút nào.
Bọn họ tươi cười thân thiết nói chào mợ sáu, sau khi chào hỏi xong, Diệp Trăn lại bảo Tiểu Cúc đưa cho bọn họ những bao phong bì màu đỏ mà cô đã chuẩn bị từ trước, nói: “Duệ Duệ nhà tôi còn phải làm phiền hai người quan tâm nhiều hơn.”
Trên mặt hai người phụ nữ lộ ra vẻ dè dặt vui mừng, sau đó lại lặng lẽ ước lượng sức nặng ở trong tay, nụ cười càng thêm xán lạn hơn, liên tục nói cảm ơn, còn nói vài câu để cho cô cảm thấy yên tâm, dù sao thì kinh nghiệm đỡ đẻ mấy chục năm cũng là kinh nghiệm của thế hệ đi trước, nên nhất định có thể bảo vệ cho mẹ con cô được an toàn.
Diệp Trăn cười cười, hỏi Tiểu Cúc: “Hai vị thím này trông rất quen, có phải là tôi đã từng gặp bọn họ ở đâu rồi hay không?”
Tiểu Cúc nghi hoặc suy nghĩ, cô cũng không nhớ là mình đã từng nhìn thấy hai người phụ nữ này, dì Vương nói trước: “Đây là lần đầu tiên chúng tôi gặp mợ sáu.”
Diệp Trăn nói: “Tôi cũng không nhớ rõ, luôn cảm thấy rằng tôi đã nhìn thấy hai người rồi, nhưng tôi lại không thể nhớ ra.”
Dì Quế nói: “Xem ra là do chúng ta có duyên với mợ sáu.”
Diệp Trăn: “Có lẽ vậy.”
Hai người phụ nữ nói cho Diệp Trăn biết những việc cần phải chú ý và các bước chuẩn bị cho việc sinh nở rồi sau đó mới rời đi, Diệp Trăn bảo Tiểu Cúc đưa bọn họ ra ngoài cổng, khi trở về Tiểu Cúc nói: “Hai vị thím này trông có vẻ khá ổn, chờ khi mợ sinh con, nghĩ đến cũng có thể an tâm.”
Diệp Trăn suy tư nói: Mong là vậy, nhưng tôi vẫn cảm thấy đã gặp bọn họ ở đâu rồi, trong lòng có một chút bất an.”
Tiểu Cúc chỉ nghĩ rằng là do cô đã đi phiêu bạt ở bên ngoài trước khi vào phủ đại soái, đã từng gặp nhiều người, nên quen biết hai người tốt thì cũng không có gì ngạc nhiên cả, sau khi khuyên cô một hồi thì quả nhiên Diệp Trăn cũng không còn nghĩ nhiều nữa.
Buổi tối Thẩm Ngọc trở về, sắc mặt hiếm khi có chút nghiêm trọng, anh vuốt bụng cô một lúc lâu mà vẫn không lên tiếng, chuyện sinh nở kinh khủng của phụ nữ đã khiến cho anh bị dọa sợ, bác sĩ Hứa còn đề nghị với anh, nếu như anh muốn đảm bảo an toàn cho mẹ và con thì tốt nhất là nên đi đến bệnh viện, nếu như có gì ngoài ý muốn thì ở bệnh viện cũng có phương tiện để điều trị.
Thẩm Ngọc cảm thấy khả thi, nhưng lão phu nhân lại muốn cho Diệp Trăn sinh ở nhà, tư tưởng của bà vẫn còn rất phong kiến và bảo thủ, bà cho rằng người phụ nữ nào sinh con mà lại không gặp phải nguy hiểm? Từ xưa đến nay không phải đều như vậy hay sao? Không phải lúc bà sinh Thẩm Ngọc cũng như vậy hay sao? Điều kiện hồi đó còn kém hơn so với bây giờ nữa! Sao cứ phải làm quá lên làm gì.
Anh nói với Diệp Trăn: “Hôm nay nhìn thấy hai bà đỡ kia, em cảm thấy bọn họ như thế nào?”
Diệp Trăn nói: “Đây là lần đầu tiên em tiếp xúc với bọn họ nên không thể nhìn ra tốt xấu được, bọn họ đã nói cho em biết rất nhiều điều về phương diện sinh sản, bảo em đến lúc đó chỉ cần nghe bọn họ là được, bọn họ có kinh nghiệm nên khẳng định là sẽ giỏi hơn em.”
Thẩm Ngọc sờ đầu cô.
Diệp Trăn suy tư nói: “Đại soái, không biết tại sao mà em lại cảm thấy dì Vương và dì Quế trong rất là quen thuộc, nhưng sau một ngày suy nghĩ thì em vẫn không thể nhớ ra được là đã từng nhìn thấy bọn họ ở đâu.”
Thẩm Ngọc nói: “Có lẽ chúng ta đã từng gặp bọn họ một lần ở trên đường, em đừng suy nghĩ nhiều quá.”
Diệp Trăn dạ một tiếng, cười tủm tỉm ôm cánh tay của người đàn ông, nhìn anh cau mày, cũng không còn khí phách hăng hái giống như lúc trước nữa, như là đang lo lắng điều gì đó.

Cô dựa vào vai anh: “Đại soái, anh có chuyện gì không vui à?”
Thẩm Ngọc không thể nói cho người phụ nữ đang mang thai này biết sự lo lắng của mình, kể từ khi bác sĩ Hứa nói cho anh biết rằng phụ nữ sinh con rất đáng sợ, thì đã một ngày trôi qua mà anh vẫn chưa thể bình tĩnh lại được, bây giờ anh vuốt con chó này cũng cảm thấy trong lòng có cảm giác lủng lẳng, âm thầm thở dài: “Không có gì.


Đi thôi, đi ngủ trước đi.”
Khi cô lên giường, Thẩm đại soái cứ vuốt bụng cô không chịu buông ra, lải nhải một lúc lâu mới chìm vào giấc ngủ, nhưng khi Diệp Trăn tỉnh dậy vào lúc nửa đêm bởi động tĩnh trong sân, thì tay của anh lại đặt lên trên ngực của cô, cô giật mình, tay kia càng không kiêng nể gì, anh nói ở bên tai của cô: “Không có việc gì, là Tiểu Bạch sắp sinh.”
Diệp Trăn ngạc nhiên nói: “Woa, vậy thì sau này chúng ta sẽ có rất nhiều con chó con, về sau còn có thể chơi cùng với Duệ Duệ của chúng ta, đại soái, em muốn lấy một cái tên cho chúng nó.”
Thẩm Ngọc cười: “Tôi đã nghĩ kỹ rồi, cũng không biết Tiểu Bạch sẽ sinh bao nhiêu con, dù sao thì tất cả đều được tính theo số lượng, chó hai, chó ba, chó bốn, vừa dễ nghe mà lại vừa dễ nhớ.”
Diệp Trăn bất mãn nói: “Cái này không dễ nghe một chút nào, phải lấy cái tên nào thật uy phong thì mới có thể hù được người khác, nhưng tại sao lại không có con chó lớn vậy?”
Thẩm đại soái vuốt ve cái bụng tròn trịa, không phải con chó lớn ở chỗ này hay sao, cũng không biết là khi nào nó mới chui ra ngoài, nếu như thật sự dựa theo thời gian sinh ra thì nó chỉ có thể xếp hạng nhỏ tuổi nhất, anh cũng là ích kỷ xếp hạng lớn tuổi nhất cho nó, chờ nó ra ngoài rồi thì nhất định phải cảm ơn anh!
“Được rồi em ngủ đi, ngày mai dậy lại đi xem.”
“Ồ.” Lại nhỏ giọng nói, “Đại soái không cần……”
Anh hừ một tiếng, sờ không được, sờ sờ cũng không được, cô gái ngốc này trước kia dù có sờ như thế nào, có làm như thế nào thì cô cũng đều chịu đựng, vậy mà bây giờ anh chỉ mới xoa hai cái thôi mà cô đã nói không cần rồi!
Không sờ thì không sờ!
…… Sờ bụng vậy.
Khi Diệp Trăn đang ngủ, cô nói với “Hư vô” ở trong đầu, nói rằng cô muốn biến ký ức của ký chủ trước khi chết trở thành những cảnh trong giấc mơ.
Sáng sớm hôm sau, Thẩm đại soái, người đã thức dậy từ sáng sớm lại xoa nhẹ hai tay theo thói quen, đang xoa thì đột nhiên nghe thấy kia cô gái ngốc kia nhỏ giọng nói: “Đừng……”
Thẩm Ngọc cứng đờ: “Đồ ngốc, em cũng thật biết tra tấn người khác!”
Anh vốn dĩ còn muốn tạm chấp nhận giải quyết ở giữa hai chân cô một chút, nhưng bây giờ anh chỉ có thể chịu đựng.
Anh buông lỏng tay, chuẩn bị đứng dậy đi rửa mặt.
Đột nhiên lại nghe thấy cô nói: “Không cần, cầu xin hãy cứu tôi, đừng làm hại tôi……”
Không phải ngại ngùng mà lại là kinh khủng và sợ hãi, anh sửng sốt, lật cô gái ngốc kia lại đây, quả nhiên nhìn thấy đầy mặt cô là nước mắt, sắc mặt tái nhợt, chính là đang trong cơn ác mộng.
Thẩm Ngọc rất căng thẳng, ôm mặt đánh thức cô, thấy cô tỉnh lại mà hai mắt đã đẫm lệ mông lung, nỗi kinh sợ và sợ hãi vẫn còn chưa biến mất, cô nhìn thấy anh thì đôi mắt liền mỉm cười: “Đại soái!”
Anh nhíu mày, lau đi giọt nước mắt trên khóe mắt của người phụ nữ, “Sao lại khóc, em đã mơ thấy cái gì?”
“Em khóc à?” Cô sờ mặt, tự hỏi chính mình, cau mày suy nghĩ một lúc lâu, “Em không biết, không nhớ rõ.”
Cô ôm anh, trên khuôn mặt tươi cười còn dính đầy nước mắt: “Đại soái, mỗi buổi sáng vừa tỉnh dậy mà được gặp anh thì thật là tốt.”

Anh sững người hồi lâu, "Đồ ngốc!"
Thẩm Ngọc chỉ cho rằng Diệp Trăn đang lo lắng về việc sinh con nên ban ngày nghĩ cái gì thì ban đêm sẽ mơ thấy cái đó, anh cũng rất lo lắng, lo lắng đến mức cả đêm không ngủ được.
Hai người dứt khoát cùng xuống giường, ăn sáng và đi xem Tiểu Bạch sinh chó con.
Tiểu Cúc nói: “Tiểu Bạch thật là lợi hại, sinh đượcq năm con chó con!”
Con chó do Đại Hoàng và Tiểu Bạch sinh ra thì đương nhiên là sẽ có màu trắng vàng đan xen hoặc là hoàn toàn màu vàng và màu trắng, liếc mắt một cái là có thể nhìn ra nó chắc chắn là con ruột của bọn chúng.
Diệp Trăn ôm bụng thích đến mức muốn sờ cả hai tay nhưng đã bị Thẩm Ngọc ngăn cản, sau đó anh đặt tên cho bọn chúng với giọng điệu chỉ tay về giang sơn: “Con chó thứ hai, con chó thứ ba, con chó thứ tư, con chó thứ năm, con chó thứ sáu!”
Diệp Trăn: “……”
Tiểu Cúc: “……”
Quản gia và đám người hầu: “……”
Thật sự rất tươi mát và thoát tục.
Không ai dám phản đối quyết định của Thẩm đại soái, Diệp Trăn đã làm nũng với anh nhiều lần nhưng vẫn không thể thay đổi được, xem ra anh đã yêu con chó sâu sắc rồi.
Mặc dù anh không thuận theo Diệp Trăn về việc đặt tên này, nhưng về những phương diện khác thì anh lại tìm bác sĩ Hứa đến để xoa dịu cho cô, cô gái ngốc này trông có vẻ vui vẻ không sợ hãi gì cả, nhưng có lẽ là trong lòng vẫn còn chút sợ hãi, nên mới khiến cho cô gặp ác mộng.
Nhưng phương pháp này hiển nhiên cũng không làm Diệp Trăn chuyển biến tốt đẹp hơn, đêm đó, anh trực tiếp bị lời nói mớ của Diệp Trăn làm cho thức tỉnh, cô rất đau, rất đau, rất đau, mau cứu cô……
Cô rơi lệ đầy mặt, khóc đến mức thở hổn hển, nhưng ngay khi tỉnh dậy thì cô đã không còn nhớ gì nữa, vừa nhìn thấy anh thì liền vui mừng ôm anh gọi đại soái, trong mơ đã xảy ra cái gì từng có cái gì, cô cũng không nhớ rõ một chút nào.
Anh chỉ có thể nhờ bác sĩ Hứa kê một ít thảo dược an thần cho cô ăn, anh còn gọi một đoàn kịch đến diễn cho cô xem, ngay cả những bộ phim điện ảnh đang nổi tiếng cũng đến đóng, nhưng đến ban đêm thì cô vẫn thỉnh thoảng gặp ác mộng như cũ, cô khóc rất nhiều trong giấc mơ, như thể là đã trải qua quãng thời gian đáng sợ nhất, sự việc tuyệt vọng nhất, nhưng khi tỉnh dậy và nhìn thấy anh thì cô lại như đang trôi trong một đám mây hạnh phúc.
Bởi vì anh nghe thấy tiếng nói chuyện trong giấc ngủ của cô không liên tục, nên chỉ có thể đoán rằng cô đang sinh con trong giấc mơ của mình, và đã xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn……
Cứ như vậy, ngay cả anh cũng không khỏi lo lắng, còn mơ hồ có một chút sợ hãi.
Anh không biết nên làm như thế nào thì mới có thể xoa dịu được nỗi sợ sinh con của cô gái ngốc nhỏ, khi anh bảo cô đừng sợ nữa, cô còn mạnh mẽ hơn cả anh, nắm chặt nắm tay nói: “Đại soái đừng lo, em nhất định sẽ sinh Duệ Duệ ra khỏe mạnh!”
Nhưng thật ra lại khác hoàn toàn với giấc mơ.
Bác sĩ Hứa nói, hãy để cho cô được thả lỏng, đừng căng thẳng như vậy, tâm tình vui vẻ thì tự nhiên cũng sẽ không còn gặp ác mộng nữa.
Vì chuyện này mà anh còn một mình đưa cô đi đến nhà hàng kiểu Tây, khiến cho cô vui vẻ cả đêm, nhưng khi về thì vẫn gặp ác mộng như thường, tỉnh dậy khóc sưng cả mắt, anh vừa nhìn đã cảm thấy xót xa.
Cuối cùng anh cũng suy nghĩ lại, có nên cho cô thả lỏng cơ thể mình hay không? Tuy rằng cô bụng lớn không chịu nổi anh, nhưng anh vẫn có thể làm cho cô thoải mái, đêm đó anh đã dùng hết thủ đoạn làm cho cô sảng khoái đến mức khóc rống lên, mềm mại như nước ở dưới thân của anh, quả nhiên sau đó cô đã có một giấc ngủ ngon, nhưng tới buổi sáng thì cô lại khóc ở trong mơ, anh có gọi như thế nào thì cô cũng không tỉnh, anh lại hối hận vì đêm qua mình đã làm quá mức, khiến cho cô không còn sức lực để chiến đấu với cơn ác mộng.


Đọc truyện tại — ТRUМTR UYEЛ.VN —
Cho đến khi Diệp Trăn tỉnh lại, nhìn thấy Thẩm Ngọc đang lo lắng nhìn cô, cô tiến đến trong vòng tay của anh: “Em xin lỗi, em cũng không biết mình bị làm sao nữa……”
Thẩm Ngọc nói: “Bác sĩ nói em bị ưu tư quá nặng, quá sợ hãi, em đừng lo lắng, có tôi ở đây thì sẽ không sao nữa.”
Diệp Trăn cau mày, càng không nghĩ ra được: “Làm sao có thể? Có thể sinh con cho đại soái chính là điều hạnh phúc nhất của em, em không sợ một chút nào! Thật đó!”
Như vậy lại càng ngày càng không nói rõ.
Thẩm Ngọc sờ mặt cô, hôn lên trán cô, nhưng lông mày đang cau vẫn không thể giãn ra.
“Đại soái, anh đang đau lòng cho em à?"
Hiếm khi anh không phủ nhận, lạnh lùng hừ một tiếng.
Diệp Trăn ngửa đầu nhìn anh, chờ mong nói: “Đại soái đau lòng em, vậy thì anh có thể thích em nhiều hơn một chút có được không?”
Thẩm Ngọc sửng sốt, bây giờ mà cô còn nghĩ đến cái này à? Đồ ngu ngốc!
Anh cúi đầu cắn môi cô: "Được."
Vì vậy mà Diệp Trăn khó có được mấy ngày không gặp ác mộng, Thẩm Ngọc vừa nhìn thấy cảnh này thì liền lập tức vui mừng không thôi, hừ, cô gái ngốc này nếu như có muốn anh thích cô thì cứ nói sớm, còn phải cất giấu chịu nhiều cực khổ như vậy nữa.
Anh thở phào nhẹ nhõm, sau khi kìm chế được sự khao khát bấy lâu nay, anh không kìm được mà để cô gái ngốc kẹp chặt hai chân cho anh được giải tỏa, thấy cô ra sức đến mức khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, anh cắn vành tai cô nói: “Đồ ngốc, sinh con bình an thì tôi sẽ càng thích em hơn.”
Cô ngạc nhiên: “Càng thích hơn á? Càng thích hơn là nhiều hay ít?”
Thẩm đại soái nói: “Rất nhiều rất nhiều, tất cả đều dành cho em.”
Diệp Trăn rất vui mừng, lập tức nói: “Đại soái, em nhất định sẽ bình an sinh Duệ Duệ ra ngoài!”
Anh ừ một tiếng, cảm thấy mãn nguyện.
Chỉ hy vọng con chó này thành thật một chút, đừng hành hạ người mẹ ngu ngốc của nó nhiều quá.
Nào biết sáng sớm hôm nay, cô lại bắt đầu gặp ác mộng, lần này cô khóc còn tuyệt vọng đau khổ hơn so với những lần trước, trên trán cô còn toát mồ hôi lạnh, run rẩy cả người, bàn tay nhỏ túm chặt chăn bông, khớp xương tái nhợt, môi bị cô cắn, “…… Tại sao, dì Vương, tại sao bà lại muốn hại tôi…… con...!con tôi……”
Dì Vương? Bà đỡ?
Với sự coi trọng của Thẩm Ngọc về việc sinh sản của Diệp Trăn, thì làm sao anh có thể không biết người đỡ đẻ cho cô một người tên là dì Vương, một người tên là dì Quế được?
Lại nhớ tới lần đầu tiên Diệp Trăn nhìn thấy hai người này thì đã nói trông bọn họ rất quen mắt, hình như là đã từng gặp ở đâu rồi nhưng lại không nhớ ra được, lúc đó anh không thèm để ý, nhưng bây giờ thì anh có để ý.
Cẩn thận suy nghĩ lại, cơn ác mộng của Diệp Trăn bắt đầu là từ khi cô gặp hai bà đỡ kia!
Anh là một người đa nghi, dù chỉ là một giấc mơ thì anh cũng không khỏi nghi ngờ, anh liền gọi phó quan mang dì Vương và dì Quế đến để điều tra một lần, theo dõi bọn họ, không chỉ vậy mà ngay cả người hầu ở bên cạnh Diệp Trăn cũng không tha.
Anh vẫn chưa nói cho Diệp Trăn biết chuyện này, để cho phó quan lén làm việc, cũng là vì sợ để lộ tiếng gió thì sẽ không tra ra được gì.
Thật ra việc đổi bà đỡ khác không phải là không thể, nhưng anh sợ là cũng không thể ngăn chặn được mối hoạ về sau này.

Trong quá trình Thẩm Ngọc điều tra, cuối cùng Diệp Trăn cũng đã sắp xếp lại những kiến ​​thức mà cô đã học được ở đời trước thành một cuốn sách trong vài tháng, đương nhiên, cô không thể sắp xếp hết chỉ trong vài tháng được, và cô không thể nhớ được nhiều thứ trong một thời gian ngắn, nhưng cô vẫn nhớ được một số kiến thức cơ bản nhất, lấy thời thế hiện tại mà nói, số kiến ​​thức này hoàn toàn có thể khiến cho đất nước đang có đầy biến động và bị đe dọa này được đảm bảo nguyên vẹn.
Nhưng ai sẽ đưa tập tài liệu này và giao nó như thế nào, cô nhất thời vẫn còn đang lưỡng lự, hơn nữa bởi vì tập tài liệu này, việc sắp xếp mà cô nghĩ có nên viết cái gì đó hay không đã trực tiếp bị loại bỏ, bởi vì nó là một dự án lớn và đơn giản là không có đủ thời gian để phát hành sau khi nó thực sự được sắp xếp xong.
Cô giáo Trương vẫn đến dạy cô vào ngày hôm sau, bây giờ cô đã có thể nhận ra được rất nhiều từ, bà bắt đầu dạy cho cô cách làm thơ và viết văn.
Diệp Trăn nói cô còn muốn học toán lý hóa, cô giáo Trương không giỏi mấy cái này, lúc trước dạy cho cô cũng chỉ là những kiến ​​thức cơ bản, bà không biết những kiến ​​thức sâu hơn, nhưng bà đã đồng ý với cô là sẽ giới thiệu giáo viên cho cô, cũng sẽ tìm một số quyển sách tới cho cô.
Cô giáo Trương từng cho rằng Diệp Trăn là một người ngoan cố, mặc dù cô có trí nhớ tốt nhưng cô lại đần độn chất phác, suy nghĩ không tốt, hiện giờ xem ra thì cũng coi như là người ngốc có phúc của người ngốc.
Diệp Trăn học toán lý hóa, về sau cô lấy quyển sách kia ra thì sẽ không còn có gì kỳ lạ nữa, mức độ tin cậy cũng sẽ cao hơn rất là nhiều.
Thẩm Ngọc cũng không ngăn cản việc học của Diệp cô, anh muốn có một giáo viên toán, lý, hoá và anh đã tìm cho cô vào ngày hôm sau —— vì sự ghen tuông thầm kín của mình, nên vị giáo viên cũng là giáo viên nữ.
Trong khoảng thời gian này, ban ngày Diệp Trăn học dắt chó đi dạo, ban đêm sẽ gặp ác mộng trong vòng tay của Thẩm đại soái, mỗi buổi sáng, mắt của cô sẽ đỏ và sưng lên, nhưng tinh thần của cô lại rất tốt, chỉ cần thức là cô sẽ không bao giờ khóc, chăm chỉ luyện chữ, nói cho anh biết hôm nay cô đã học được những gì, sau này cô lợi hại hơn thì anh nhất định phải càng thích cô hơn, ngốc đến mức khiến cho anh cảm thấy đau lòng, chỉ hy vọng bên kia sẽ mau sớm có kết quả.
Lão phu nhân cũng vô cùng thúc giục, con trai cả cũng đã có cả rồi, anh mau lấy vợ về đi, con vợ cả và con trai cả không giống nhau.
Cho anh xem một vài bức ảnh và yêu cầu anh phải nhanh chóng chọn ra một người, nhưng bây giờ anh làm gì còn có tâm trạng để nghĩ những cái đó? Anh chỉ nói chờ một chút, chờ đứa bé sinh ra cũng không muộn.
Lão phu nhân có được lời khẳng định thì liền lập tức nói: “Vậy con hãy chọn người trước đi, chờ đứa nhỏ sinh ra thì chúng ta sẽ sắp xếp hôn sự cho con, không phải là hạnh phúc nhân đôi hay sao!”
Thẩm Ngọc càng thêm khó chịu, “Gấp cái gì, cũng không phải là con không chịu cưới.

Mẹ đã có cháu rồi, cứ ôm cháu nội trước đi đã.”
Anh trực tiếp rời đi, nói quân doanh còn có việc xử lý.
Lão phu nhân tức đến mức phát hỏa: “Ngọc Nhi là bị con nhỏ ở Tây Uyển kia làm cho mê hoặc rồi! Cô nhìn nó xem, ngày nào mà nó không chạy tới Tây Uyển?”
Người hầu nói: “Đại soái là coi trọng đại thiếu gia, chờ đại thiếu gia sinh ra là tốt rồi.”
Lão phu nhân bất lực nói: “Mong là vậy.”
Buổi tối, Diệp Trăn nhìn thấy Thẩm Ngọc nổi giận đùng đùng, dù cô có nói rất nhiều lời hay thì cũng không thể khiến cho anh vui vẻ được, nhưng sau khi hai người ngủ say được một lúc, cô liền cảm giác được phía dưới có cái gì đó đang chạm vào cô.
…… Người đàn ông này giận thì giận, nhưng thân thể thì vẫn rất thành thật.
Cô kẹp chặt hai chân, anh rít gào, cắn bả vai cô di chuyển, đặt ở chỗ đó cả đêm, ngày hôm sau liền cảm thấy tinh thần sảng khoái, còn muốn làm tiếp thì ai ngờ phó quan lại đến Tây Uyển, anh lập tức đứng dậy, “Em ngủ tiếp đi, tôi đi giải quyết một số việc.”
Diệp Trăn vẫn đứng dậy, sửa sang lại quần áo cho anh, nói: “Đại soái đừng không vui.”
Thẩm Ngọc ừ một tiếng, khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng bất khả xâm phạm, mặc quần áo chỉnh tề rồi rời đi.
Diệp Trăn ôm bụng đưa anh ra khỏi cửa, phó quan cũng kính lễ chào cô.
Phó quan muốn lập tức báo cáo với Thẩm Ngọc, nhưng Thẩm Ngọc đã giơ tay ngăn lại, “Vào phòng làm việc.”
Phó quan: “Vâng.”.