Xuyên Nhanh: Mỹ Nhân Có Độc

Chương 15: 15: Mọt Sách 2






Mãi cho đến tiết tự học vào buổi tối, Đường Trạch mới một thân mồ hôi nhễ nhại đi vào nhà tắm tắm rửa rồi cà lơ phất phơ trở lại lớp với mái tóc ướt nửa đầu.

Anh liếc nhìn cô gái đang vùi đầu vào làm bài tập, một chân móc ghế dựa màu lam ra ngồi xuống, anh cao lớn mà còn cố ý dựa vào người cô, ép chặt Diệp Trăn vào trên tường, cô nhíu mày nhìn anh, anh biết rõ còn cố tình hỏi: “ Này mọt sách, em lại làm bài tập nữa à.


Diệp Trăn ừ một tiếng, nghiêm túc nói: “Còn có kỳ thi hàng tháng.


Đường Trạch nhìn sườn mặt trắng nõn mềm mại của cô gái, đôi mắt đen tròn xoe được che đậy bởi cặp kính đen tròn, lông mi vừa cong vừa dài, ở bên cô một thời gian, tốt xấu gì thì cô cũng là một cô gái nhỏ xinh đẹp.

Anh cười thanh, vỗ lên đầu cô gái, “ Hãy cố lên nhé.


“Ừ!” Cô nhìn anh, “Vậy thì anh ra ngoài đi, đừng cản trở em làm bài tập.


Đường Trạch: “……”
Nhìn anh đã chiếm một nửa bàn học của cô.

Người luôn được nâng niu trong lòng bàn tay, lần đầu tiên Đường ngũ thiếu bị ghét bỏ.

Anh hừ một tiếng rồi bỏ đi.

Cứ tưởng mọt sách nhỏ lại muốn giảng cho anh nghe để anh chăm chỉ học tập hơn, tiến bộ hơn mỗi ngày.

Kết quả là lại ghét bỏ anh.

Anh nhìn mọt sách đang nghiêm túc học bài, liên tiếp có hai buổi tự học, dù một cái liếc mắt cô cũng không thèm cho anh một cái, anh lén lút nấp dưới gầm bàn để chơi game, mãi cho đến lúc cuối giờ khi sắp tan học thì anh mới bừng tỉnh phản ứng lại, chợt nhận ra hôm nay Diệp Trăn lại ngoan ngoãn không nói gì với anh, nếu như lúc này mà ở trong quá khứ thì khẳng định là cô sẽ nhìn anh bằng ánh mắt không không đồng tình, nói rằng anh không nên lãng phí thời gian như vậy, và đương nhiên là anh sẽ không nghe theo lời cô, nếu như anh không thể chịu đựng được nữa thì anh sẽ trốn sang bàn khác để chơi tiếp, nhìn dáng vẻ nghiêm túc và bất lực của cô rồi cười nhạo: “Mọt sách!” Sau đó cho cô một bóng lưng rồi vui vẻ khi nhìn thấy cô tức giận.

Nhưng hôm nay Diệp Trăn lại không thèm để ý đến anh, chắc là cô đang thực sự lo lắng cho kỳ thi.

Anh viết cho cô một dòng chữ nhỏ: “Hẹn gặp lại em ở sân chơi sau giờ học.


Tờ giấy nhỏ được nhét ở trước mặt của cô, cô liếc nhìn chàng trai cao lớn ở bên cạnh, anh hướng về phía cô nhướng mày cười, xấu xa, lưu manh chờ xem cô đỏ mặt.


Diệp Trăn đỏ mặt một chút, sau đó đáp lại anh: “Không đi.


Đường Trạch huýt sáo, vò nhẹ tờ giấy thành quả cầu rồi ném vào thùng rác ở phía sau.

Tiết tự học vào buổi tối kết thúc, Diệp Trăn ôm sách tiếng Anh trên tay chuẩn bị trở về ký túc xá, ai ngờ khi cô vừa mới đứng lên thì đã bị chàng trai cao lớn ở bên cạnh giữ chặt bàn tay nhỏ của cô lại, cô bị bắt phải ngồi trở về, tránh vài lần cũng không được, xấu hổ nhìn các bạn trong phòng học, nhỏ giọng hỏi: “Anh làm gì vậy?”
Bàn tay to lớn giấu ở dưới gầm bàn gắt gao nắm chặt lấy tay cô, càng nắm càng chặt.

“Mọt sách nhỏ, tối hôm qua em đã hứa với anh cái gì?”
“Anh tìm người làm bài tập giùm, không tính.


“Em cũng không nói là không thể cho người khác làm giùm, dù sao thì anh cũng đã giao bài tập rồi, giáo viên cũng chưa nói cái gì.


Cô nhăn mũi lại, nghiêm túc nói: “Mặc kệ, dù sao cũng không tính.


Đường Trạch nói: “Tại sao lại không tính, chẳng lẽ em còn lớn hơn cả giáo viên?”
Diệp Trăn cong đôi mắt, “Anh nói xem, giáo viên lớn hơn hay là bạn gái lớn hơn!”
Đường Trạch bật cười, lòng bàn tay ngứa ngáy, nhịn mãi mới không xoa lên cái đầu nhỏ của cô, “Mọt sách lớn nhất.


Diệp Trăn coi như là điều đương nhiên mà ừ một tiếng: “Vậy thì anh buông tay ra đi.


Người trong phòng học hầu như đã đi hết, tuy rằng thỉnh thoảng sẽ có bạn học đến nhìn xem, nhưng bọn họ đều biết tên bắt nạt này khẳng định lại muốn bắt nạt học sinh giỏi, buổi sáng còn cướp bài tập của bọn họ! Tuy nhiên, ánh mắt của Đường Trạch lại vô cùng kinh hãi, và bọn họ đều biết rằng tên tổ tông nhỏ này sẽ không nhận người quen của mình, anh thường đi theo đám ăn chơi trác táng kề vai sát cánh với anh để xua đuổi mọi người, nên phòng học gần như là trống rỗng.

Đường Trạch thuận theo buông lỏng bàn tay ra, đứng dậy để Diệp Trăn đi trước, anh đi theo phía sau cô, khó có khi nghe lời khiến cho Diệp Trăn còn kỳ quái quay đầu lại nhìn anh vài lần.

Thật ra anh đang cười ha hả, về đến cửa, anh tắt đèn phòng học rồi bắt đầu lộ ra nanh vuốt, đột nhiên cúi người hôn lên môi của cô, mềm mại thơm thơm, như là kẹo dẻo anh đã ăn khi còn nhỏ.

Khi Diệp Trăn lấy lại được tinh thần thì anh đã nhảy ra xa, tiếng cười tự đắc và thiếu đòn, “ Đại Bảo thơm quá.



*Đại bảo: Công Ty Mỹ phẩm nội địa Trung.

Diệp Trăn: “……!”
Đường Trạch: “Mọt sách, em mua ở đâu vậy, đợi lát nữa anh cũng đi mua một chai.


Diệp Trăn: “…… à, ở quán bán quà vặt.


Đám ăn chơi trác trong hành lang sôi nổi hưởng ứng với Đường Trạch: “Đại Bảo thật sự thơm như vậy?”
“Ngũ thiếu, cậu là một con trai, dùng Đại Bảo làm cái gì?”
“Đại Bảo thì làm sao? Cậu khinh thường Đại Bảo hay là khinh thường đàn ông?”
“Biến!” Đường Trạch uy hiếp, “ Tôi sẽ quét sạch hết những kẻ nào dám dùng Đại Bảo!”
“…… Không cần không cần, nó chỉ dành cho cậu và con mọt sách nhỏ nhà cậu dùng thôi.


Diệp Trăn: “……”
Thật bá đạo.

Trở lại ký túc xá, tất cả ba nữ sinh cùng phòng với cô đều đang vây quanh ở trước bàn lẩm bẩm nói gì đó, khi nói chuyện còn thỉnh thoảng liếc mắt nhìn Diệp Trăn vài lần, ánh mắt rất kỳ lạ.

Diệp Trăn nghi hoặc hỏi: “Có chuyện gì sao?”
Mọi tâm tư của ký chủ đều dành cho việc học, sau này lại có thêm Đường Trạch thì cô mới phân ra một ít tâm tư ở trên người của anh, đối với các bạn học xung quanh cũng không quá để ý, quan hệ với các bạn học cũng không tính là tốt.

Tính cách của cô quá trầm lặng, nên các bạn cùng phòng trong ký túc xá thường liên hợp lại với nhau để cô lập cô, nhưng cô cũng không có một chút phản ứng nào, cũng không cảm thấy có cái gì nên cũng không để ý.

Sau đó Diệp Trăn đến, và đương nhiên là cô có thể nhìn ra sự thù địch của bọn họ.

Huống chi trong đó còn có một người thầm thích Đường Trạch.

Lý Đào.

Gia thế của Lý Đào không tồi, là thế hệ giàu có đời thứ hai*, có chút quan hệ họ hàng với hiệu trưởng, nhưng vẫn còn kém hơn Đường Trạch rất nhiều, và Diệp Trăn thì cũng kém hơn cô ta rất nhiều.


*Phú nhị đại: nghĩa đen: "thế hệ giàu có đời thứ hai") là một thuật ngữ tiếng Trung được dùng để chỉ đến thế hệ con cái của giới nhà giàu mới nổi tại Trung Quốc.

Ba cô gái nhìn nhau vài lần, trong đó có một người đứng lên, trong tay cầm một tờ giấy đã bị vò nhăn nhúm: “Cậu có quan hệ gì với Đường Trạch?”
Diệp Trăn vừa thấy nét chữ rồng bay phượng múa qua loa trên tờ giấy kia thì liền biết là do Đường Trạch viết, giống như những người khác, nó là một thứ mà Đường Trạch đã ném trong tiết tự học vào buổi tối, nói: “Có liên quan đến cậu sao?”
Thật ra, trong toàn trường lúc này cũng không có mấy người biết đến quan hệ của cô và Đường Trạch, chỉ có đám ăn chơi trác táng bên cạnh anh, bởi vì có đánh cuợc với nhau, và cũng bởi vì Diệp Trăn không muốn bị phát hiện.

Sau này khi ký chủ và Đường Trạch chia tay thì mọi người trong trường đều biết chuyện, cô còn nhiều lần bị gọi đến Phòng Giáo Vụ, bị lập biên bản.

Mấy người bạn cùng phòng thì càng không thiếu phần cười nhạo, bắt nạt cô, nói cô muốn trèo lên cành cao, cóc mà đòi ăn thịt thiên nga, trộm vẩy nước lên trên giường của cô, trộm xé bài tập trong sách giáo khoa của cô, trộm tắt nước nóng khi cô đang tắm rửa, nên vào một ngày lạnh giá nào đó, ngày hôm sau ký chủ đã không thể thức dậy được, trực tiếp bị đưa đến bệnh viện.

Bởi vì Đường Trạch lên tiếng cho nên liền trộm tới, nhưng sau đó thì Đường Trạch chuẩn bị ra nước ngoài nên không còn đến trường nữa thì tình hình càng trở nên tồi tệ hơn.

Ký chủ đem chuyện này nói cho giáo viên nhưng giáo viên lại nói trong lớp cũng có không ít vụ bắt nạt, việc bắt nạt này không những không ít đi mà ngược lại lại càng ngày càng nhiều hơn, cô không thể quên được Đường Trạch, nhưng cô không muốn đi tìm Đường Trạch để tìm kiếm sự bảo vệ.

Vì vậy, vào ngày Đường Trạch ra nước ngoài, cô đã trượt chân rơi xuống sông và chết đuối, vì nhà trường sợ mọi chuyện sẽ trở nên tồi tệ hơn nên đã lén lút đè ép vụ này xuống.

Trượt chân?
Nguyện vọng cuối cùng của kí chủ: Một, Để người đã khiến cô bị trượt chân phải trả giá.

Lý Đào: "Tôi sẽ nói với giáo viên rằng hai người đang yêu sớm! Cẩn thận cậu sẽ bị đuổi ra khỏi trường!”
Diệp Trăn cười nói: “Được rồi, làm lớn đi, để mọi người đều biết rằng tôi là bạn gái của Đường Trạch, sau đó cũng không cần lén lút nữa.


“Cậu không sợ không thể đọc được thư?”
“Sợ cái gì? Nhất định Đường Trạch sẽ bảo vệ tôi.


Lý Đào tức nghẹn, nổi trận lôi đình: “Đồ không biết xấu hổ, đồ con gái hư hỏng, đồ chỉ biết dụ dỗ người khác!”
Diệp Trăn nói: “Thật ra thì cậu vẫn còn có cơ hội đấy, tuy bây giờ tôi đang ở bên Đường Trạch nhưng không có nghĩa là chúng tôi sẽ còn ở bên nhau trong tương lai, cậu cứ chờ một chút, chờ chúng tôi chia tay thì cậu lại theo đuổi anh ấy? Nếu không thì cậu sẽ trở thành kẻ thứ ba, nói ra cũng không dễ nghe đâu.


Để lại một câu xong, Diệp Trăn đi vào phòng tắm rửa rửa mặt, lúc cô đang tắm thì quả nhiên là có người tắt nước nóng, cô cười một tiếng, tắm nước lạnh, ngày hôm sau đến lớp thì bắt đầu hắt xì.

Đường Trạch nhíu mày: “Mọt sách, sao em lại bị cảm? Có phải là do thức khuya để Qqqđọc sách hay không?”
Diệp Trăn cười cười, cũng không để ý: “Anh đừng lo, em đã uống thuốc rồi.


“Ai lo lắng cho em! Lần sau em không được thức khuya để đọc sách nữa!”
“Không có mà, tối hôm qua em không có nước nóng để tắm.


Từ nhỏ Đường Trạch đã quen với việc anh lừa tôi gạt, anh là người sinh ra trong một gia đình không bao giờ nghĩ về mọi thứ theo những hướng đơn giản.


Anh nhìn mọt sách vì hắt xì mà chóp mũi đỏ bừng, cô còn cười một cách ngây ngốc, bị người ta bắt nạt cũng không biết!
Anh gần như là ngay lập tức đi hỏi xem bạn cùng phòng của Diệp Trăn là ai, thời điểm ăn cơm, anh đã đặc biệt giữ ba cô gái kia lại, giống như những kẻ xấu hay bắt nạt ở trên đường: “ Người nào không có mắt dám bắt nạt mọt sách?”
“Không có không có, chúng tớ không bắt nạt Diệp Trăn!”
“Chết tiệt!” Đường Trạch cười lạnh, “Ai trong số các cô đã tắt máy nước nóng, nói.


Hai nữ sinh khác không tự chủ được mà nhìn về phía Lý Đào, Lý Đào vội vàng xua tay nói: “ Tớ không có! Tớ và Diệp Trăn không thù không oán, nên sao tớ lại cố tình tắt máy nước nóng được chứ?”
Làm sao Đường Trạch có thể tin cô ta, anh hừ một tiếng: “Không cần biết cô có cái tâm tư quỷ quái gì, đều thu lại hết cho tôi!”
Anh không cần bằng chứng, cũng không cần lý do, “ Tôi đang bảo kê cho mọt sách, nghe rõ chưa?”
Lý Đào phẫn hận trong lòng, cắn răng nói: “Nghe rõ.


Khi Đường Trạch đi đến nhà ăn, đám ăn chơi trác táng đã chuẩn bị sẵn bữa ăn cho anh, để trước một chỗ ngồi, còn mọt sách thì đang chọc vào phần cơm trên bàn, vẻ mặt đau khổ, “Khó chịu, không muốn ăn.


Vốn dĩ cũng miễn cưỡng được coi là cô gái nhỏ xinh đẹp, nhưng bệnh này quả thật là…… Không đẹp.

Đám ăn chơi trác táng khuyên nhủ: “Tùy tiện ăn hai miếng đi, nếu không ngũ thiếu trở về còn tưởng rằng chúng tôi đang khắc nghiệt với cô rồi sẽ nổi giận mất!”
Đường Trạch đi qua ngồi xuống, “Mau ăn đi, nếu không anh sẽ thật sự tức giận.


Diệp Trăn miễn cưỡng ăn hai miếng, sau đó ném chiếc đũa chạy vào trong phòng vệ sinh rồi nôn ra.

Cô che bụng đi ra, hai con mắt đỏ hồng, khi nhìn thấy Đường Trạch, một tên ăn chơi trác táng nào đó đi theo sau anh vẫn đang cầm một hộp cơm, cô lại buồn nôn: “Anh thật là phiền phức, em đã bảo là không ăn rồi mà.


Trái tim của một tên ăn chơi trác táng nào đó run lên, nhịn không được liếc mắt nhìn về phía Đường Trạch, cũng không có người nào dám nói như vậy với Đường ngũ thiếu đâu! Tự anh đã tới đưa cơm cho cô rồi mà cô không mang ơn đội nghĩa lại còn nổi giận nữa, quả thật là không biết tốt xấu mà!
Quả nhiên là mí mắt của Đường Trạch đã nhảy lên vài cái, anh muốn hất tay bỏ đi, nhưng khi vừa nhìn thấy bộ dáng khổ sở của mọt sách thì anh đành phải nhẫn nhịn, quên đi, anh là đàn ông, sẽ không chấp nhặt với một cô gái nhỏ!
“Được, được rồi, không ăn thì không ăn.


Tên ăn chơi trác táng nào đó: “……”
Chờ khi trở về phòng học, mọt sách lại nói: “Bụng khó chịu, muốn uống nước ấm.


Đường ngũ thiếu: “…… Còn không mau đi lấy nước ấm!”
Tên ăn chơi trác táng nào đó: “…… A.

”.