Xuyên Nhanh: Mười Kiếp Nhân Duyên

Chương 182: Đen trắng (33)




Hạ Kỳ Như lang thang ở bên ngoài tới gần trưa mới về.

Lần này cô rút kinh nghiệm không đi cửa "phụ" nữa cứ nhằm cửa chính mà vào, người hầu thấy cô như nhìn thấy cứu tinh.

- thiếu phu nhân cô về rồi.

Hạ Kỳ Như gật đầu với cô ấy rồi nhìn ngó xung quanh.

- Lục Cửu đâu rồi?

- cái đó...đại thiếu gia với tiểu thiếu gia đang giao lưu với nhau ở trong nhà bếp ạ.

"..."

Xong.

Sáng đi vội quá quên mất còn có thằng nhóc Hạ Lăng ở nhà.

Mà Lục Cửu với Hạ Lăng chính là nước với lửa.

Cho nên có đứa liền nhanh chóng đi vào nhà xem tình hình.

- em về rồi sao?

Lúc Hạ Kỳ Như đi vào, Lục Cửu đang nhàn nhã uống trà, vẫn là một thân quần âu áo sơ mi kia, chỉ là tay áo xắn lên đến khuỷu tay, cổ áp có hơi nhàu một chút, còn lại đều không có vấn đề gì.

Mà đối diện hắn là thằng nhóc Hạ Lăng.

Cũng không biết hai người giao lưu kiểu gì mà ánh mắt thằng nhóc bây giờ đều là lửa đạn, lúc nhìn thấy cô đi vào ấm ức không thôi.

- chị, hắn bắt nạt em.

"..."

Chị biết rồi.

Nhưng biết là một chuyện, còn dạy dỗ thì vẫn phải dạy dỗ.

- Hoàng Minh, Lục Cửu sau này sẽ là chồng chị, là anh rể của em, em sau này đừng đối đầu với anh ấy nữa.

Lục Cửu nghe vậy, cơn tức từ tối qua liền tiêu tan không còn một mảnh, ánh mắt nhìn cô càng thêm thâm tình.

Hạ Lăng lại ngược lại, cậu nhóc sốc tới mức quên cả đau mà đứng bật dậy.

- chị...chị không thể lấy hắn được, em không đồng ý để hai người kết hôn.

- Hoàng Minh, cái này không phải do em quyết là được.

- chị...

Hạ Lăng còn muốn nói gì đó, nhưng cậu đột nhiên nhận ra người trước mặt cậu bây giờ là Hạ Kỳ Như, là một người tự có suy đoán, tự có tính toán riêng của mình, chứ không phải Hoàng Tiểu Hạ ngày trước bị cậu chỉ này chị nọ, nói gì cũng mơ hồ nghe theo nữa.

Mà thứ Hạ Kỳ Như ghét nhất...chính là bị người khác chi phối bản thân mình.

Không có ai là ngoại lệ cả.

- em biết rồi, em xin lỗi chị.

Hạ Lăng nhận thức được điểm này liền vội vàng nhận lỗi, sau đó cậu nhóc lườm Lục Cửu một cái rồi mới rời đi theo đại quản gia để xử lý vết thương.

Hạ Kỳ Như biết cậu nhóc có thể không phục, nhưng nó cần phải tỉnh ra.

Không thể cứ hết lần này tời lần khác để Cảnh Thiên dắt mũi được.

Hạ Lăng tốt xấu gì cũng là người của cô, đến cái tên cô cũng đặt cho cậu rồi, cho nên cô tuyệt đối không thể để tên khốn Cảnh Thiên kia lừa đi được.

Hạ Kỳ Như nghĩ đến đây, ánh mắt hơi tối đi.

Lần này cô sẽ để hắn nếm thử cảm giác bị nhốt ở tiểu thế giới chơi chơi, để xem sau này ngươi phá bà kiểu gì.

...

Rất nhanh chóng, không gian xung quanh chỉ còn lại Hạ Kỳ Như và Lục Cửu mà thôi.

- những điều ban nãy em nói là thật?

Lục Cửu kéo cô lại gần, để cô ngồi lên đùi mình, hai tai hắn đặt bên hông cô, hoàn toàn giam cô lại bên người hắn.

Hạ Kỳ Như gật đầu rất dứt khoát.

- đúng vậy.

Đây là sự thật, cho nên cô không có gì phải giấu diếm hay phải xấu hổ cả.

- hơn nữa Lục đại thiếu gia, anh có phải qua loa quá rồi không? Đến ngày cưới anh cũng chọn xong rồi, vậy mà lại không chuẩn bị nhẫn kết hôn sao?

- phải cần nó sao?

Lục Cửu chưa từng yêu đương, và hắn vốn dĩ cũng không định tổ chức đám cưới, với hắn mà nói chỉ cần hai người thật tâm yêu nhau muốn ở bên nhau vậy là được.

Nhưng có lần hắn nghe thấy mấy nữ hầu gái chỉ yêu thôi là không được, muốn để cô gái của mình hạnh phúc thì nhất định phải cho cô ấy một danh phận cùng một đám cưới cổ tích, để cô ấy trở thành người hạnh phúc nhất thế giới này.

Cho nên sau đó hắn liền đưa cô đến cục dân chính lĩnh giấy kết hôn, còn về hôn lễ, bởi vì đây là sự kiện cả đời chỉ có một lần nên hắn cần phải nghiên cứu thật cẩn thận nên mới kéo dài tới bây giờ.

Lục Cửu vốn tưởng bản thân đã chuẩn bị đầy đủ lắm rồi, ai biết lại thiếu nhẫn kết hôn là minh chứng cũng là bằng chứng cô là của mình chứ?

Lúc này hắn mới nhớ ra hình như chú Ngôn có nhắc qua với hắn rồi mà hắn không để ý tới.

Giờ thấy cô nhắc đến hắn lập tức nói.

- em đợi một lát, anh sẽ lập tức chuẩn bị ngay cho em.

- không cần đâu, em đã chuẩn bị thay anh rồi.

Hạ Kỳ Như nói xong liền đứng dậy, cô đi tới đứng đối diện với Lục Cửu rồi quỳ một chân xuống, hai tay cô giống như ảo thuật vậy, đột nhiên xuất hiện một bó hoa hồng đỏ thắm cùng một hộp nhung đỏ kích cỡ vừa bằng lòng bàn tay cô, một chiếc nhẫn bạc tinh xảo, tuy chỉ đính duy nhất một viên đá quý lên đó nhưng nó vẫn không hề đơn điệu mà mang đến cảm giác quý phái sang trọng, không quá phô trương cũng không quá giản dị.

Lục Cửu chưa kịp hồi thần, Hạ Kỳ Như đã nhìn hắn cực kỳ trang trọng nói.

- Lục Cửu, lấy em nhé.

"..."

Lục Cửu tuy cảm động, nhưng hắn vẫn cảm thấy kỳ cục kiểu gì đó.

- Tiểu Hạ, em có phải nhầm vị trí rồi không? Cái này nên là anh...

- không nhầm đâu, Lục Cửu từ trước đến nay em vẫn luôn là người bị động trong chuyện tình cảm của chúng ta...

Cô chỉ biết trốn tránh tình cảm của hắn, sau có tiếp nhận cũng chỉ trong tình huống bị động.

- cho nên lần này anh hãy để em chủ động một lần đi, lấy em nhé, Lục Cửu, Lục đại thiếu gia.

Lúc nói câu này vẻ mặt Hạ Kỳ Như cực kỳ nghiêm túc, cũng rất chân thành, mặc dù cô là nữ thế nhưng cô lại không có vẻ yếu đuối mà ngược lại còn có vài phần mạnh mẽ cá tính, hoàn toàn không thua kém con trai khi cầu hôn bại gái mình tý nào.

Lục Cửu ngẩn người hồi lâu cuối cùng cũng gật đầu, nhận lấy bó hóa và nhẫn của cô.

- Lục Cửu, anh bảo vệ em lâu như vậy là đủ rồi, lần nãy hãy để em bảo vệ anh nhé.

Hạ Kỳ Như đeo nhẫn cuo hắn xong liền đưa ra lời tuyên thệ của mình.

Những thế giới trước không thể bảo vệ hắn chu toàn là lỗi của cô, nhưng sau này sẽ không như vậy nữa.

Khi nhận ra chiếc nhẫn vừa khít với ngón tay mình, Lục Cửu vô cùng cảm động, lập tức ôm lấy Hạ Kỳ Như mà hôn cô thật lâu, mãi một lúc sau mới thả cô ra.

- Tiểu Hạ, vậy em cũng hứa với anh, nếu một ngày chúng ta thật sự không thể chạy thoát khỏi số mệnh, vậy anh xin em đừng lựa chọn hy sinh vì anh nhé, bởi vì anh chính là vì em mà sống, mất em rồi cuộc sống của anh cũng không còn ý nghĩa nữa.

Lục Cửu tựa trán mình vào trán cô, giọng nói của hắn rất nhỏ, gần như là thì thầm, nhưng Hạ Kỳ Như lại nghe thấy rất rõ ràng.

Cô hơi ngây người, sau đó cô lặng lẽ gật đầu, Lục Cửu cuối cùng cũng trút được gánh nặng trong lòng bấy lâu nay của mình.

Vào lúc này hắn cũng chợt nhận ra, thực ra thứ hắn vẫn luôn sợ hãi vốn không phải là lời nói của những người kia mà chính là cô, nói chính xác hơn chính là trái tim của cô.

Bởi vì từ trước đến nay cô quá vô tâm khiến hắn nảy sinh cảm giác sợ hãi, sợ cô bất cứ khi nào cũng có thể rời bỏ hắn.

Bởi vì cô không đặt hắn trong tim nên cô luôn lựa chọn hi sinh.

Cô nghĩ rằng làm như vậy là tốt cho hắn, nhưng cô có bao giờ nghĩ tới cảm giác tuyệt vọng khi đó của hắn khi tận mắt nhìn cô chết đi không?

Hắn không cần và cũng chưa bao giờ muốn cô hy sinh vì mình.

Hắn chỉ cần cô an nhiên sống tiếp mà thôi.

Bởi vì cô không thật sự đặt hắn ở trong tim nên không có hắn cô vẫn có thể vui vẻ mà sống tiếp, nhưng hắn thì không như thế, với hắn mà nói cô chính là sinh mạng, là cả thế giới, mất cô rồi hắn sẽ không thể nào sống tiếp được.