Xuyên Nhanh: Lữ Khách Nghịch Tập Chi Kí

Chương 63: Hoàn khố trở về (1)




"Hí! "

"còn không mau cuốn xéo! Lại chắn đường ta liền khoét mắt ngươi lấy xuống ! "

"???"

Kích thích như vậy?

Vừa mới mở mắt ra liền ngồi xổm giữa đường , lưỡi kiếm lạnh băng chĩa vào ,xung quanh bụi mù cùng người xem không hiểu.

Nữ nhân phía trước mắt hiển nhiên không kiên nhẫn ,kiếm quang sắc lạnh vung lên muốn chém người đang ngơ ngác ngồi dưới đất . Đột nhiên con ngựa phía sau mất kiểm soát, hí loạn lên, giựt đứt dây cương buộc nối với xe, lao ra ngoài. Hành vi này có chút gấp gáp khiến người ngồi trong xe không kịp phản ứng, ngã lao ra ngoài. Nữ nhân đang cầm kiếm thấy tình thế không ổn liền quay ra đỡ người ngã từ trong xe ra.

Miệng hô.

"chủ tử, người không sao chứ ?"

Trong lời nói thể hiển sự gấp gáp cùng quan tâm, không giấu được sự ngưỡng mộ và e thẹn của thiếu nữ nơi đáy mắt. Trái ngược với nàng ta, nam nhân trong lòng lạnh nhạt ra lệnh.

"Bỏ ra! "

"là thuộc hạ thất lễ! Chủ tử thứ tội! "

"chủ tử, kẻ này dám nhìn thẳng vào dung mạo của ngài! Tội đáng muôn chết! Thuộc hạ lập tức xử tử nàng ta! " Nữ nhân kia lập tức chuyển đề tài sang chỗ khác, quay lại người vừa nãy đang hành quyết dở dang mà tiếp tục .

Chị gái : ???

[chị, chúng ta đang ở nữ tôn quốc! Nguyên chủ không cẩn thận nhìn thẳng cái kia quý tộc nam qua đường nên bị hắn thuộc hạ hành quyết tại chỗ! ]

[chị né qua được ải này em liền đem kịch bản đưa chị . Cố lên! ]

Chị gái :.....

Ngươi đều nói nguyên chủ phải chết tại chỗ này, ta cần gì cố gắng? Kia nhận mệnh tới là được!

Cứ đâm! Sớm một chút chuyển kiếp!

[...] Hệ thống phạm sầu :

Thiên a!
Người này vì cái gì một, hai phải đối kháng nó , không theo kịch bản đâu?!!!!

Cơ mà chị gái thân thể phản ứng nhanh nhẹn, trước tiên liền tránh mũi kiếm chọc trúng điểm hiểm, giơ tay bắt lấy. Cầm như cái ngoạn vật lắc lư , thích ý cười .

"ngươi cái này đồ đăng tử, dám cầm ta kiếm?! Mau buông! "

Ngươi làm ta buông, ta liền buông ý.... Này thì buông !

"ai da! " Mũi kiếm ném ra, nữ nhân kia đột ngột ngã ra sau, mông tiếp đất. Xung quanh người xem bọn hắn trò cười liền ồ lên.

"đám dân đen các ngươi câm miệng! " Nữ nhân xấu hổ kêu lên. Người xung quanh nhịn không được châm chọc vài câu.

"nhà ai tới tiểu thư? Đúng thật là kiều khí a !"

"nói tới một thân học nghệ không thông, lại muốn ra ngoài đường cầm kiếm loạn khua. Dọa tới chúng ta hùng hài tử nhóm rồi! "

"ha hả!!!"

"đi đi! Chạy nhanh! Nàng ta muốn cầm kiếm loạn đâm người a! "

"ai ,ta sợ quá đi !"

"Thu Lôi, trở về! "

Cái kia lạnh nhạt nam tử bấy giờ mới chịu mở miệng. Xem hắn cũng không chịu nổi bị người chú mục thoái mạ. Mới vừa nãy mặc kệ người khác sống chết, vẫn luôn tỏ vẻ cao cao tại thượng kiều quý khí chất đâu!

"nhưng, công tử.... " Đối diện cái kia lạnh nhạt ánh mắt, nữ nhân nhận mệnh trở về.  "Dạ! "

Thu Lôi ngạo nghễ nhìn lại . "Ngươi may mắn đấy! Không có lần sau đâu! "

Ai da, ta thật đúng là may mắn. Còn nàng, chưa chắc! 

Thu Lôi chân vừa chuyển, chuẩn bị đi theo đoàn. Ai ngờ chân một vướng, hướng cái kia kiều quý công tử nhà mình té qua . May mắn hắn thị vệ kéo nhanh, không té ngã trúng. Nhưng Thu Lôi như vậy không chỗ dựa, lại hướng mặt đất thân đi xuống, nhận hết một thân bụi bẩn chướng khí.

Phẫn nộ cùng xấu hổ tiết ra tới muốn tìm người tính sổ. " Ai? Ai dám ngáng đường ta?! "

"cô nương vì cái gì muốn làm khó thuộc hạ của ta? " Cái kia kiều quý công tử đột nhiên lên tiếng. Thu Lôi nhìn trước người đang muốn phát tiết bị hắn bên cạnh hộ vệ chặn lại.

"khi dễ người qua đường xong cứ như vậy kiêu ngạo rời đi rồi? Các ngươi mệnh, thực đúng là kiều quý a! "

"kia ta đây liền cho nàng xin lỗi ngươi, như vậy được đi ?" Kiều quý công tử.

"công tử? " Cái kia Thu Lôi không thể tin, lại có chút tức giận. Cho nàng ta đi xin lỗi cái dân đen? Sợ họ không có mệnh tới dám nhận a!

"Thu Lôi, ngươi quá phận! Cho bản công tử nhớ rõ, ngươi là ai !" Kiều quý công tử tức giận lên tiếng. Bị nhiều người như vậy chú mục, hắn chỉ muốn nhanh lên kết thúc rồi trở về.

"dạ ,công tử! " Thu Lôi cắn môi, một bộ ủy khuất muốn hướng bên cạnh người nói xin lỗi. Nhưng là chị gái chặn trước.

"xin lỗi nói có thể miễn, nhưng là phí bồi thường tổn thất để lại. Năm trăm lượng bạc, một cắc không thiếu! "

"ngươi.... Ăn cướp sao? Hoang đường, nằm mơ! A! "

Thu Lôi chưa phát tiết xong, hai đầu gối lại tự hướng đất khụy xuống ,kêu cái đau.

"vừa mới muốn khoét mắt ta, còn muốn ta mệnh ,năm trăm lượng cái giá này ngươi kêu nhiều ít? Vẫn là cảm thấy người khác mệnh không thể cùng ngươi so? Ngươi trả hay không cũng không vấn đề, bọn họ đi, nhưng ngươi lưu lại ! Không thanh toán xong , đừng mơ chạy! " Chị gái.

"ngươi cũng không có cái gì thương mà muốn bồi thường? " Thu Lôi.

"ta tinh thần! Từ nãy tới giờ tổn thương tới rồi! " chị gái sắc mặt chính đáng nói.

Đáng thương ta cái này tiểu tâm ,tổn thương không ai biết!

"..."

"tự giải quyết cho tốt! " Cái kia kiều quý công tử phất tay áo rời đi. Đoàn người lục tục theo sau.

"công tử, chờ.... " Thu Lôi muốn đứng dậy đuổi theo, chân lại như dính lấy đất ,không lấy ra được . Nàng ta lại hướng mặt đất đảo ngã.

Mấy cái nữ hộ vệ thấy không nhẫn tâm liền muốn tiến tới đỡ nàng. Nhiên, bọn họ tiếp xúc Thu Lôi thời điểm, người giống như dính lấy nàng ta dường như, chính mình cũng không thể rời đi.

"này ..."  Đây là làm sao a? Cũng quá tà môn rồi! 

Còn chưa kịp bọn họ phản ứng, chị gái hướng mỗi người đi qua, đem tất cả đồ có giá trị móc xuống.

"phí bồi thường, cảm tạ! " Rồi cứ thế quang minh chính đại đi rồi.

...

Nguyên chủ Tô Hành, phú nhị đại nữ nhi con cả. Cái này mẫu hệ triều đại, nữ tử chủ gia, có nhiều phu thị. Ngoài nàng ta còn có rất nhiều anh chị em trong nhà tranh sủng phân gia sản.

Trước mắt được sủng ái, lại kiêm có khả năng trở thành đời kế chủ gia là nhị nữ nhi. Nàng ta phụ thân hiện là lớn nhất hậu viện quản gia người.

Nguyên chủ không có cái gì chí hướng lớn. Chỉ nghĩ hưởng thụ cái này phú nhị đại nữ nhi thân phận, an nhàn đến già. Cố tình nhị nữ cùng nàng ta phụ thân muốn quyền lớn chưởng gia chưa đủ, còn muốn đem cái này đại nữ nhi trước mặt gia chủ - nàng mẫu thân thất vọng, bại hoại nàng hình tượng thành cái vô dụng lại phế vật đứa con không thể dưỡng, đến mức trục xuất khỏi cái nhà này.

Tô Hành bị trục xuất lưu lạc bên ngoài đói bụng, vốn định kiếm cái gì đó ăn. Ai ngờ mới vừa nãy cái kia kiều quý công tử kiệu đi qua. Cái kia kinh vì tiên nhân dung nhan làm nàng ta nhất thời xuất thần, hộ vệ của hắn không nói hai lời, lập tức phải chọc tiết nàng.

Mà cái kia công tử giống như nhìn quen, không ngăn cản hắn hộ vệ, còn mặc nàng lộng chết nguyên chủ.

Nguyên chủ nguyên gốc cũng không thực sự chết, chỉ là bị cái kia Thu Lôi kiếm quang hủy đi mắt, lại chảy máu nhiều không được kịp thời chữa trị, dẫn đến mất máu mà chết. Nhưng cũng không tránh khỏi bọn họ hành vi gián tiếp giết chết nguyên chủ .

Mệnh người chính là ngắn ngủi. Nàng ta nguyện vọng là cái gì?

[...] Đến phiên hệ thống trầm mặc .

Quá khó nói?

[nàng ta chết thời điểm quá vội vã, chỉ một lòng muốn sống tiếp, cái gì nguyện vọng cụ thể đều chưa đưa.... ]

"..."

[nếu không chị nhẫn nại chờ vài năm, nói không chừng có manh mối nguyên chủ nguyện vọng xuất hiện! ]

Vài năm là cái gì khái niệm thời gian?

[...] Hệ thống sát mồ hôi : nó cũng muốn lặn a!