Xuyên Nhanh: Lữ Khách Nghịch Tập Chi Kí

Chương 45: Sổ tay làm phản diện của đại ma ma trong cung (4)




Hệ thống một mực kêu gào muốn tiêu hủy, chị gái càng muốn giữ lại kiểm tra năng lực của chúng nó.

Ta thấy.... Chúng nó có tí manh lực nào đâu?! À, đúng là còn chút manh lực, còn biết bán manh !

Hệ thống "..." Tại chị quá trâu bò, trách ai được.

[nhưng mà trong lịch sử không thiếu vụ.... ]

Đó là do bọn chúng yếu sinh lý ,làm việc không thành đại sự ,nên mới mượn chuyện ma quỷ để đổ lỗi cho sự bất tài của chính mình.

Hệ thống "..."

[Vậy chúng ta xuất phát về kinh luôn chứ? ]

Ta còn muốn tìm hiểu xem rốt cuộc bitch nữ chính của chúng ta thu thập được bao nhiêu hậu cung viên rồi mới tính tiếp.

...

"Phỉ Nhược là của bản tướng! " Thanh niên tướng quân .

"Không, Nhược Nhược, nàng ấy phải đi với ta! " Tiểu thế tử Nam quận vương phủ.

"Các ngươi đang làm A Nhược đau đấy, mau thả tay nàng ta ra! " Thư sinh không biết tên.

"A Nhược /Phỉ Nhược /Nhược Nhược, nàng chọn ai? "

Chậc, màn trình diễn cẩu huyết nhân tâm thế này, chỉ thiếu một nhân vật phản diện nữa thôi. Xem ra đến lúc ta lên sàn rồi.

Đột nhiên hệ thống chen chân.
[chị, em quên không nói. Lúc trước chị lại gần cô ta, em cảm thấy một sự hiện diện tương đồng.... ]

Nữ chính thì phải có bàn tay vàng. Đồ đa cấp của cô ta chắc xịn xò hơn ngươi rồi.

[...] Để nó nói xong không được sao? Nó giận đấy nhé !

Nén lại cảm xúc. Tập trung vào mục tiêu. [cái kia, chị có thể tìm cách tiếp cận cô ta được không? ] Nó muốn lấy số liệu .

Nói cụ thể.

[tỉ như việc tiếp xúc da thịt. Ít nhất là chạm vào cơ thể cô ta ]

À. Đã hiểu.

....

"Phỉ Nhược ai cũng sẽ không chọn! "

"người lại là ai ? Dám chen ngang chuyện của bản tướng?!" Thanh niên tướng quân mất kiên nhẫn nói. Giống như trong mắt không thể chứa một hạt cát nào khác ngoài Phỉ Nhược, tất cả làm phật ý hắn đều bị hủy diệt.

Nóng giận như vậy còn đại diện cho phẩm chất vũ phu và thiếu quyết đoán . Đừng nói đến bitch nữ chính Phỉ Nhược, loại người này chị gái loại từ vòng gửi xe.

Cơ mà bitch nữ chính lại lao đầu vào quyến rũ, mê hoặc hắn, để hắn trở thành một trong số hậu cung chi nhất của cô ta. Là vì khuôn mặt kia đi? Đúng là sai lầm đáng tiếc. Sau này cô ta sẽ hối hận vì quyết định này.

"ngươi..." Tiêu Vĩ Dật ngạc nhiên nhìn Tô Lệ. Tô Lệ cười đáp lại. Hắn suýt nữa đã nói ra ba chữ "ngươi chưa chết? ". May mà lý trí đứng ra chặn lại. Có điều Phỉ Nhược nhìn vào lại tưởng họ có gian tình ,trong lòng căm tức không thôi.

"chậc, một đám nam nhân không biết thương hoa tiếc ngọc, vì tranh giành mà không làm tổn thương người ta! Đây là yêu của các ngươi à? " Đột nhiên Tô Lệ nắm lấy cổ tay Phỉ Nhược giơ lên vết bầm đỏ ở cổ tay do bị mấy tên điên kia tranh giành để lại. Đương nhiên là khiến bọn họ có chút nhức mắt.

Nhưng Phỉ Nhược lại cảm thấy có chút buồn nôn, mỹ nam nắm tay thì còn được, bị một ma ma lớn tuổi hơn cầm như vậy, cảm giác cứ kì cục sao ấy. Mặc nàng ta giẫy dụa, tay của Tô Lệ vẫn không nhúc nhích. Hơn nữa còn cố ý dùng sức, khiến cho Phỉ Nhược bị đau nhói, khó chịu hơn cả lúc so với bị đám nam nhân kia bắt lấy, tranh giành . Phỉ Nhược biết không thể thoát, đành giả bộ an phận, ánh mắt lại cầu cứu đám hậu cung .

Tiêu Vĩ Dật là người đầu tiên phản ứng lại. "Ngươi thì biết cái gì? Người luôn tổn thương và bắt nạt nàng ấy không phải là ngươi sao? "

Chị gái lúc này rất muốn cười ỉa kêu hắn có bệnh a. Hắn đọc sách đến năm mấy tuổi vậy ?!

Đương nhiên cách hành xử của hắn không sai. Nhưng mà hắn quên mất hắn là quý tộc. Và quý tộc rất chú trọng quy tắc . Người thông minh thì sẽ nhìn tình huống, phát xét và phân tích để đưa ra cách xử sự hợp lí.

Hắn là quý tộc, nhưng Tô Lệ cũng là người có chức có quyền. Vậy mà hắn trả lời thô lỗ một cách tầm thường và thiếu suy nghĩ thế này.

Nam chính mà thế này à? Nhân trung chi long đây sao? Ta nghi ngờ não hắn toàn cứt. Lúc trước chắc nhà họ phải tốn nhiều tiền của để đồn thổi về sự hoàn mỹ của hắn lắm . Khuôn mặt kia thì không phải bàn cãi, nhưng tài năng và trí tuệ .... Chắc chỉ hơn dân đen ở chữ "giàu" nhỉ?!

[...chị, bị sao vậy? ]

Khả năng "độc miệng " (dùng lời nói đánh hạ đối phương ) cũng là cả một nghệ thuật đấy. Không phải lúc nào cũng có thể sử dụng, nhưng một khi dùng thì còn hay hơn cả hát nữa ấy chứ .

[...] Hệ thống rất nhanh được kiến thức nghệ thuật "độc miệng " của chị gái.

"tổn thương sao? Đúng là ta đã có những hành vi không mấy thiện cảm với quý cô đây. Nhưng mà, ta làm việc tất có lý do. "

Ta không vạch trần vụ hắn thuê sát thủ ám sát ngay tại chỗ , không có nghĩa là ta sẽ bỏ qua cho hắn một cách dễ dàng.

Nhà Nam quận vương phủ ,có bao nhiêu tiền để mua cái mạng này của hắn nhỉ?

[...]

"Ngài là quý tộc, ta cũng là người có thân phận . Phỉ Nhược là người dưới trướng ta quản lý lí. Việc nàng ta thường xuyên bỏ bê công việc và mất tích, ta đương nhiên có quyền xử phạt. Theo ý ngài nói, ta làm theo quy tắc là bắt nạt nàng ấy. Vậy người mà ngài nên đối đầu không phải là ta, mà là người đặt ra quy củ - là Thái tổ hoàng đế khai quốc, hay là những người đã duy trì chúng - là những người đang sống trong cung hoàng gia. Ngài muốn chống lại tất cả bọn họ, cả vương triều cùng hoàng quyền này sao? "

"ta... Không phải ! Ý của bản thế tử không phải như vậy!!! Ngươi chỉ là một cung nhân nhỏ bé, cũng dám buộc tội quý tộc? "

"Đừng nóng giận, ta chỉ là đang giải thích thôi. Còn vụ buộc tội. Ngược lại, ngài có thể không thực sự phạm tội phản quốc, nhưng là ngài đã lơ là cung quy, tự tiện ra vào và làm trái, và tùy ý lạm quyền hạn để làm việc riêng. Ví dụ như việc xử phạt một đại ma ma như ta, ví dụ như việc tùy tiện bắt cóc cung nữ dưới trướng ta trốn đi chơi ,để người của mình và bản thân ra vào cung điện một cách vô pháp vô thiên "

"cái, cái đó..."

Đúng là có quy định người không phận sự không thể tùy tiện ra vào cung điện, để tránh việc sát thủ lẩn vào làm tổn thương người trong cung ,và cũng là để tránh gián điệp lẩn vào ăn trộm cơ mật hoàng cung.

Nhưng mà những năm gần đây hoàng đế tại vị khá buông lỏng đối với quý tộc, để gắn kết với mối quan hệ giữa quý tộc và hoàng gia trở nên thân thiết, nên việc hắn chạy ra,chạy vào cũng không đáng chú ý. Hơn nữa xa hoàng đế cũng biết. Nhưng có lẽ cũng vì việc này mà hắn xem cung điện như nhà của mình tự tiện ra vào. Nếu chiếu theo quy định, và Tiêu Vĩ Dật cũng không có chức vụ, công việc gì ở cung điện mà thường xuyên đi lại tự do như vậy ,dù cho hắn có là quý tộc không bị phạt thì cũng bị cấm túc tại nhà để răn đe. Cho nên Tô Lệ nói không sai.

"ngài định xử lý thế nào với đầy lỗi sai phạm đó? "

"ta là quý tộc! "

"Hoàng đế phạm tội cũng chịu phạt như thường dân. Ngài tính là cái gì? "

"..."

"ngài phạm sai là chuyện của ngài, cô ấy phạm sai là chuyện của cô ấy. Nhưng mà, nếu Phỉ Nhược cô nương đây không muốn chịu phạt cũng không phải là không có cách xử lý. Chỉ cần cô thôi việc, và đền bù một khoản tiền xứng đáng là được. Như vậy sau này cô sẽ không còn bị ma ma này 'bắt nạt' nữa !"

"được, bản thế tử đồng ý trả thay nàng... "

"không được!" Tiêu Vĩ Dật chưa nói xong, Phỉ Nhược đã trước tiên hét lên. Chưa nói đến vụ nàng ta mất đi công việc và phải phụ thuộc vào ai đó, thì sẽ bị giới hạn việc tiếp xúc với người khác giới , không thể gia tăng thêm hậu cung, làm thêm nhiệm vụ tích điểm hệ thống giao cho. Mà nàng ta còn gắn mắc ăn bám người khác, không thể sống tự do theo ý mình. Như vậy nàng ta chỉ có thể lựa chọn một trong số những người có tình cảm sâu nặng trước đó để nương tựa.

Cho nên tuyệt đối không được ,nhất định phải giữ lại công việc.

"Tô ma ma, là ta sai rồi. Sau khi trở về, nhất định sẽ kiểm điểm bản thân thật tốt, chăm chỉ làm việc và nghe lời. Và còn...." Phỉ Nhược nghẹn khuất trả lời. Giống như bị ép buộc phải đưa ra lựa chọn vậy. Hai mắt rưng rưng ngấn lệ càng thêm động lòng người.

"Tiểu thế tử, sau này chúng ta tạm thời đừng gặp nhau nữa! "

"Phỉ Nhược ,nàng nói vậy là có ý gì?! "

Tuy là Tiêu Vĩ Dật biết lời là Phỉ Nhược nói. Nhưng lại ngầm gián tiếp cho rằng đây là Tô Lệ đang ngăn cản mối quan hệ của hai bọn họ.

Lựa chọn đúng đắn đấy! Cô ta khôn khéo hơn tên nhà giàu não cứt kia. Như vậy thì cuộc chơi của ta mới không nhàm chán và kết thúc quá nhanh.

[...]

"trên chiến trường của bổn tướng không có nhiều quy tắc như vậy. Kẻ địch chết, bằng hữu sống! " Thanh niên tướng quân đột nhiên lên tiếng ,giải vây cho Phỉ Nhược. Hắn cũng là một hậu cung viên của Phỉ Nhược, đương nhiên không nhịn được việc có người bắt nạt nữ chính.

"đáng tiếc đây không phải là chiến trường của ngài. Động binh thương ở đây, sẽ bị tính là lạm sát vô tội! "

"ngươi đây là cũng dám buộc tội bổn tướng ! Xem chiêu! " Thanh niên tướng quân tức giận trừng mắt ,giơ trảo thủ phi thân về phía Tô Lệ. Vốn định cho Tô Lệ chút giáo huấn, ai ngờ chị gái đã có chuẩn bị.

Xem ám khí của ta đây!

Sau đó từ trong tay áo, lấy ra vỏ chuối ,chuẩn xác, ném trúng chỗ chân thanh niên tướng quân dẫm xuống.

Vâng, quý vị không nhìn nhầm đâu! Là vỏ chuối bình dân thần thánh đấy ạ.

Và kết quả là thứ không ngờ tới....

Chiến thần nổi danh vì muốn xả giận cho ái nhân mà động thủ với một nữ nhân. Nhưng mà không thành ,còn bị trượt vỏ chuối té sấp mặt.

[...] Nếu nó có thực thể, biểu cảm nhất định sẽ rất khoa trương. Cười phát cho sang miệng! Cười .Img!