Xuyên Nhanh: Lữ Khách Nghịch Tập Chi Kí

Chương 17: Nữ hoàng tại thượng (5)




Sau chuyện này thì đám quan văn rất thức thời cụp đuôi làm người ,cũng rất nỗ lực làm việc, vì sợ ngộ nhỡ bị người điểm danh lên ,công việc chưa hoàn thành thì lấy cái gì báo cáo. Chưa kể đến vị nữ hoàng bắt bẻ kia, tùy tiện chỉ điểm một tên ,sau đó moi móc khuyết điểm người ta, rồi phạt họ một đống tiền .

Có thể không thức thời sao?

Nữ hoàng Thu Dao lúc này . Ai da các ngươi thức thời sớm như vậy làm gì, ta vẫn còn chưa bới móc được bao nhiêu mà.

[...]

[ chị, còn cái nhiệm vụ ẩn? ]

Ta vẫn đang nghĩ biện pháp đây. Tiền tích cũng kha khá rồi nhỉ.

Hôm sau nữ hoàng tại triều, ban lệnh thành lập trường học, để hơn 90% dân số biết chữ. Phần lớn là cho dân nghèo đi học, có cả nam sinh. Điều này đã dẫn đến sự phản đối của hầu hết quan viên trong triều, chủ yếu là nhóm của họ Thương Quan kia, nói rằng nếu để dân nam học chữ, sẽ khiến bọn họ có khả năng tạo phản ,mưu đồ chuộc lợi thứ tốt cho mình.

Nhưng kể cả khi các triều đại trước có thực hiện chính sách ngu dân mù chữ thì có bao giờ cầm chính được lâu đâu. Trước kia nam tôn quốc, nam tử cầm quyền, nữ nhi bị đè ép, lên mới nổi dậy đảo chính. Nay nam tử cũng chịu hoàn cảnh bị đè ép như nữ nhi ngày xưa, các ngươi cho rằng cứ ngu dân thì bọn họ sẽ không nổi dậy đảo chính sao?

Thực ra cũng có một bộ phận nam tử quý tộc cũng học chữ, nhưng thứ học được rất ít, chủ yếu là nam tắc ( nữ tắc ngày xưa). Và không bao giờ đề cập đến vấn đề chính trị xã hội.

Thu Dao đối với việc quan viên phản đối rất bình thản .

"Muốn có ý kiến thì ói tiền ra đây! "

"..." Quan viên .

Vì sao ngài không hành xử theo lẽ thường !!!!

Cho nên việc thành lập trường học miễn phí cho dân thường được diễn ra. Chủ yếu là sử dụng nhưng căn nhà cũ, bỏ trống không dùng đến. Sửa sang lại một chút là có thể sử dụng. Về giáo viên, chỉ cần là người biết chữ thì bất luận nam nữ đều có thể thuê .

Về phần có quan viên muốn kích động dân chúng gây rối?

Trước cứ giam vào ngục, sau đó bảo người nhà mang tiền đến chuộc.

"..."

Đây là thổ phỉ à?!

....

Trên triều, họ Thượng Quan kia sau khi dưỡng thương xong thì liên tục chất vấn Thu Dao.

"Bệ hạ, rốt cuộc thần đã làm gì sai, tại sao người lại cứ năm lần bảy lượt nhắm vào thần? " Họ Thượng Quan • éo muốn nói hết tên ra vì quá dài.

Thượng Quan kia tin chắc rằng, liền tính nàng ta là nữ hoàng ,muốn phạt nàng ta tội khi quân hạ độc nữ hoàng ,mưu quyền soái vị. Nhưng không có chứng cứ, thì cũng không thể làm gì nàng ta. Nên càng dương dương tự đắc.

"ngươi thở cũng làm trẫm chán ghét, trẫm không nhằm vào ngươi thì nhằm vào ai! "

"...." Họ Thượng Quan kia • éo biết phải nói gì tiếp . Cái câu từ ngang ngược ngu xuẩn này không nằm trong dự tính của nàng ta.

"chưa nghe qua câu "Trẫm là quân, ngươi là thần. Trẫm muốn thần chết, thần không thể không chết! " sao? "

"Trẫm muốn lấy mạng ái khanh, thì ái khanh cũng phải vui lòng rửa sạch cổ mình cho trẫm chém! "

"..." quan viên . Đây là cách đối đáp ngang tàng bạo quân gì thế?!

"..." Họ Thượng Quan • éo muốn bị chém cho lắm.

"hơn nữa Thượng Quan ái khanh nói trẫm 5 lần 7 lượt khi dễ ngươi. Nhưng trẫm mới khi dễ ngươi có 2 lần, còn chưa đủ năm hay bảy lần ngươi nói !"

"yên tâm, trẫm nhất định sẽ cố gắng khi dễ ái khanh thêm vài lần nữa ,cho đủ số khanh đã nói! "

"..." Họ Thượng Quan • éo muốn . Giờ xin lỗi rồi rút lại lời nói kia còn kịp không?

Rốt cuộc họ Thượng Quan kia không nói được gì tiếp. Sau đó các quan viên khác lục tục thi nhau báo cáo công tác, không giống như các triều đại trước thần tử báo cáo, xin thánh thượng chỉ dụ. Mà lần này, trước báo cáo vấn đề, sau đã báo cáo cách thực thi, có cái đã hoàn thành, có cái vẫn trong giai đoạn thử nghiệm. Sau khi báo cáo xong thì lục tục bãi triều, không ai dám đề đến một chữ xin tiền thưởng nào.

Nói đùa, nữ hoàng không đi bới lỗi, vét túi bọn họ đã là thiên đại may mắn, làm gì có ai có gan mà xin thưởng.

Có điều họ Thượng Quan kia sau nhiều lần trước mắt nữ hoàng đấu thua khí thế, mức độ tin cậy trong mắt quan viên đối với nàng ta đã giảm sút.

Bản thân nuốt một cục tức không chỗ phát giận, Thượng Quan Uyển Nhi tìm mấy quan viên dưới trướng phát tiết một phen. Tình tiết kiểu như là : sao hôm nay ngươi lên triều một tiếng vâng vâng, dạ dạ, báo cáo tốt thế ? Không phải đã nói anh em tốt cùng thuyền, thượng triều là muốn làm khó nàng ta (Thu Dao) hay sao?!

Có điều mấy vị kia cũng không chịu thua kém, lấy đúng chỗ đau của nàng ta ra mà chọc. Ngươi nói thì hay lắm, sao thấy nàng ta nói chuyện với ngươi, ngươi lại không đáp nổi một câu?

Thượng Quan bị thủ hạ dưới trướng chọc đúng chỗ đau, không đáp lại được. Chỉ tìm cớ đuổi họ về.

Khi đi mấy vị kia còn nhìn lại nàng ta như mỉa mai rồi rời đi.

Nói đùa, mấy người bọn họ mình còn không mang nổi ốc, làm sao dám giúp nàng ta, càng huống hồ là to gan rảnh rỗi đi chọc vị kia. Thượng Quan kia chỉ bị nàng ta nói cứng họng là nhẹ. Nhìn bọn hắn xem, nói một câu một từ không vừa ý nữ hoàng, chính là bị bắt chạy bộ hoặc ói tiền.

Nàng ta thì hay rồi, có cục tức không chỗ phát tiết, gọi bọn hắn tới là để xả giận? Nghĩ hay lắm.