Xuyên Nhanh, Ký Chủ Không Tầm Thường

Chương 353: 353: Mỗi Ngày Nữ Đế Đều Muốn Đi Bắt Gian 41






Phía trong Dưỡng Tâm điện lúc này, Nữ Đế ngày thường có khuôn mặt lạnh hơn băng lại nở nụ cười ấm áp như xuân đến.

Lí do Hoàng Phục Lân mỉm cười là vì đứa trẻ ba tuổi đang bày trò ngốc nghếch trước mặt bà.

"Tiểu Sa, sao con lại trông đần độn như vậy chứ?" Hoàng Phục Lân phụt cười một tiếng, "Có khác gì phụ thân của con ngày trước hay không?"
Dường như Hoàng Châu Sa có thể nghe hiểu được, cô ta phồng hai má bánh bao lên rồi nhăn mặt tỏ ý mình đang tức giận.

"Được rồi, được rồi..." Không thể thắng được sự đáng yêu này quá ba giây, Hoàng Phục Lân đã giơ tay đầu hàng, "Là trẫm sai, trẫm không nên nói cha con nhà con ngốc nghếch."
Hoàng Phục Lân nhịn không được nói thêm: "Mặc dù điều đó là sự thật."
Hoàng Châu Sa: "..." Người mẹ tồi.

Hình ảnh ấm áp mang không khí của một gia đình hạnh phúc lọt vào đôi mắt gian xảo của Phùng Trinh Du, bà ta khẽ đóng cửa điện rồi tự nhiên đi vào.

"Vào đây làm gì, không thấy trẫm đang bận rộn à?" Nhìn đến khuôn mặt quen thuộc của Phùng Trinh Du, Hoàng Phục Lân liền cảm thấy không vui.

Phùng Trinh Du khẽ cười một tiếng, cũng không vội báo cáo cho Hoàng Phục Lân chuyện gì cả.

"Chuyện mà bệ hạ bận chính là chăm Nhị điện hạ sao ạ?"
Hoàng Phục Lân nhướng mi, "Thế thì làm sao?"
"Hạ thần cũng muốn bận..."
"Báo cáo việc gì thì báo cáo nhanh đi, trẫm không có thời gian để lãng phí cùng ngươi đâu." Hoàng Phục Lân ôm Hoàng Châu Sa vào lòng, ánh mắt lạnh lùng mang ý cảnh cáo.

Nụ cười Phùng Trinh Du có chút vô hại, "Bẩm bệ hạ, trưởng cung của cung Việt Trì thông báo rằng Hoàng thái nữ đã mắc bệnh cảm mạo, tình hình khá nghiêm trọng cho nên bên đó mong bệ hạ đến thăm Hoàng thái nữ một chút ạ."
Tai nghe đến việc con trưởng của mình bị bệnh, khuôn mặt Hoàng Phục Lân không có chút nào là lo lắng.

Ngược lại lời mà bà ta sắp nói ra đây, nếu như để một đứa bé thông minh nhạy cảm như Hoàng Mục Thánh nghe thấy, sợ là cô sẽ thương tâm đến chết mất.

"Vậy thì cho thái y giỏi nhất đến khám cho Hoàng thái nữ đi." Cảm nhận được sự cựa quậy của đứa bé trong tay, Hoàng Phục Lân khẽ nhìn nó, đáy mắt hiện lên một tia nhu hòa.

"Đồng thời cho người của cung Việt Trì hạn chế ra khỏi cung, để tránh việc lây bệnh cho các cung khác."
Phùng Trinh Du nheo mắt đáp: "Vâng thưa bệ hạ, vậy thần xin lui trước."
Hoàng Phục Lân ừ một tiếng rồi lại tiếp tục chơi đùa cùng cô bé Hoàng Châu Sa.


Rời đi khỏi Dưỡng Tâm điện, đích đến tiếp theo của Phùng Trinh Du là cung Việt Trì.

Phùng Trinh Du bây giờ còn chưa lên chức quốc sư đâu, nhưng bà ta có quyền hạn như bây giờ cũng là nhờ sự trợ giúp của Hoàng Phục Lân và Phùng gia.

Nói sao nhỉ, chính là vì Phùng gia phục vụ Hoàng gia đã lâu, cho nên đến đời Phùng Trinh Du, bà ta cứ thế mà tiếp tục tuân theo những đời trước thôi.

Chỉ mới đến gần cung Việt Trì thôi mà Phùng Trinh Du cũng có thể cảm nhận được sự hỗn loạn phía trong điện chính.

Bà ta nhàn nhã đi vào bên trong, vì cung nhân quá bận bịu cho việc chăm sóc Hoàng Mục Thánh cho nên cũng không kịp chào hỏi bà ta đàng hoàng được.

Phùng Trinh Du cũng không để tâm lắm, bà lại tiếp tục vào chính điện.

"Tần Thái y, tình hình Hoàng thái nữ..."
Người đàn bà tóc bạc trắng khẽ đáp: "Chỉ cần tịnh dưỡng một thời gian thì Hoàng thái nữ sẽ ổn thôi nhưng mà..."
"Sao ạ?"
"Hoàng thái nữ ngoài bệnh cảm mạo còn có cả tâm bệnh, tâm bệnh này là thứ khó chữa nhất cũng là thứ khiến bệnh cảm mạo của điện hạ nghiêm trọng hơn." Tần thái y mím môi, "Nếu tâm bệnh không ngừng phát triển theo thời gian, ta chỉ sợ là khi đó cả thể chất và thâm tâm điện hạ đều sẽ không ổn."
Cung nhân cúi đầu không đáp, xem như là cô ta cũng biết chút gì đó về căn bệnh của Hoàng Mục Thánh.

"Thật ra, ta cũng biết nguồn gốc của căn bệnh của điện hạ nhưng mà có biết, ta cũng không thể nào chữa nổi."
Tần thái y thở dài, con ngươi trầm đục hướng nhìn sang đứa bé tóc đỏ đang nằm mơ màng trên giường.

Hoàng thái nữ cũng chỉ mới có bốn tuổi thôi mà.

Hoàng cung thật sự ghê tởm đến nỗi đã ép một đứa nhỏ không nơi nương tựa đến mức phát sinh cả tâm bệnh à?
...!
Phùng Trinh Du đứng ở ngoài cười như được mùa, bà ta cười không phải vì hả hê việc Hoàng Mục Thánh bệnh nặng.

Mà bà đang cười Cô Trường Nhã, một tên nam nhân ngu xuẩn đã gián tiếp hại chết con đường lên đỉnh cao của nhân sinh của con gái mình.

Nếu không phải vì hắn ta, Hồ Cẩm Sa sẽ không chết, Hoàng Mục Thánh cũng sẽ không bị Hoàng Phục Lân ghẻ lạnh đến vậy.


Nhớ lại một chút về câu nói cuối cùng của Hoàng Phục Lân trước khi Phùng Trinh Du rời khỏi Dưỡng Tâm điện xem.

Câu nói đó chẳng xuất phát từ lòng quan tâm của Hoàng Phục Lân đến các phi tần và công chúa, hoàng tử khác trong hoàng cung đâu.

Câu nói đó chỉ có hai ý nghĩa chính: Một là cấm cửa Hoàng Mục Thánh, hai là tránh việc có cung nhân lây bệnh cho Hoàng Châu Sa.

Nhưng mà cấm cửa Hoàng Mục Thánh vẫn là ý chính, việc cấm cửa cô bé đối với Hoàng Phục Lân mà nói tuy là việc dễ như ăn cháo.

Xét về thân phận của cô bé thì việc cấm cửa thường xuyên cũng không phải là việc tốt, nhất là khi Hoàng Mục Thánh còn quá nhỏ.

Nói đến đây, Phùng Trinh Du lại nhớ đến việc hôm trước Hoàng Phục Lân không nói miễn lễ với Hoàng Mục Thánh mà trực tiếp rời đi.

Liệu việc này có liên quan đến việc Hoàng Mục Thánh mắc bệnh cảm mạo hay không nhỉ?
Nếu có thì Hoàng Phục Lân thật là khéo léo quá đi mất.

Lợi dụng tính tình ngoan ngoãn của Hoàng Mục Thánh làm cho cô bé đứng yên từ chiều đến tối, rồi lợi dụng cơ hội cô bé bệnh để tránh nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc đến đáng ghét của cô.

Hổ dữ này quả thật không ăn thịt con, nhưng lại câu kết với người khác để hại con mình.

Ha hả, Hoàng Mục Thánh à, để hạ thần xem cuộc sống của ngài trong cung sẽ ngày càng ghê gớm đến mức nào nha.

Vì hạ thần ấy mà, cũng rất hận phượng hậu...!cha của ngài đó.

_
Trước khi giải thích kĩ về thâm thù đại hận của Hoàng Phục Lân và Phùng Trinh Du đối với Cô Trường Nhã, trước hết chúng ta phải tìm hiểu một chút về mối quan hệ của họ.

Hoàng Phục Lân và Phùng Trinh Du là thanh mai trúc mã, cả hai đều lớn lên cùng nhau, vì thế sở thích của cả hai cũng không khác gì nhau cho lắm.

Dẫn đến việc cả mối tình đầu của cả hai cũng là cùng một nam nhân --- Hồ Cẩm Sa, hay nói đúng hơn là người nam nhân kinh tài tuyệt diễm đến từ vùng biên giới xa xôi.


Hồ Cẩm Sa mang trong mình tính cách dịu dàng nhưng không dễ bị bắt nạt, có kiên cường nhưng cũng có lúc yếu đuôi, tính cách không hề thuộc kiểu sáng nắng chiều mưa, nữ nhân có yêu thích cũng là lẽ đương nhiên.

Đặc biệt là đối với đôi bạn thân, một là Hoàng thái nữ, một là đại phú nữ nhà hào kiệt, không có nam nhân có dung mạo khuynh thành và mamg thân phận cao quý nào mà họ chưa từng gặp qua.

Nhưng một nam nhân độc đáo và thú vị như Hồ Cẩm Sa, nói thật thì đó là lần đầu tiên họ tìm thấy được.

Mất một đoạn thời gian dài cho mối tình tay ba đầy trắc trở, cuối cùng Hoàng Phục Lân thành công ôm mỹ nhân về nhà, Phùng Trinh Du thì chỉ có thể ôm cái danh phận chị gái mưa đáng thương mà thôi.

Tiếc là nam nhân dù trong sáng cách mấy mà lại đi dấn thân mình vào chốn hậu cung thì có dùng cả tấn bột giặt omo, hắn cũng không thể gột rửa toàn bộ sự xấu xa đã bị ăn mòn trong tâm hồn mình được.

Nhưng đối với Hoàng Phục Lân và Phùng Trinh Du, một người như Hồ Cẩm Sa, hắn làm sao lại có thể mất đi sự trong sáng vốn có.

Hoặc là hắn vốn đã mất thứ đó từ lâu nhưng hai nữ nhân yêu hắn đến mù quáng này không nhìn thấy mà thôi.

Tiếp theo, ta phải nói đến Cô Trường Nhã tức cha ruột của Hoàng Mục Thánh.

Cô Trường Nhã được chính Hoàng gia chọn lựa để trao cho hắn cái danh phượng hậu quyền lực một cõi hậu cung.

Với thân phận là một nam nhân cao quý nhất đất nước, cũng như là chính phu của Hoàng Phục Lân, tính tình Cô Trường Nhã tất nhiên phải nhã nhặn, ôn hòa và nhất định phải hiểu chuyện.

Có thể nói, cả cuộc đời hoàn hảo của Cô Trường Nhã chỉ có một vết đen duy nhất khi Hoàng Phục Lân đưa Hồ Cẩm Sa vào hậu cung.

Hồ Cẩm Sa tinh quái đến mức nào, chỉ có nam nhân trong hậu cung nhìn ra được.

Hắn ta sau khi quậy phá một trận trong hậu cung xong thì mang bầu, nhờ đó mà hậu cung xem như an ổn một lúc.

Thế nhưng trước năm Hồ Cẩm Sa mang bầu một năm, Cô Trường Nhã đã qua đời vì sinh Hoàng Mục Thánh.

Nhưng đã làm phượng hậu, Cô Trường Nhã mà không có thế lực ngầm sao?
Cứ như đã đoán trước được việc mình sẽ mất, Cô Trường Nhã xin Cô gia cho người giám sát chặt chẽ Hồ Cẩm Sa, còn ra lệnh cho mọi người rằng khi nào Hồ Cẩm Sa vừa sinh xong, hoặc là lúc hắn ta rời khỏi kinh thành về quê thăm gia đình, hãy giết chết hắn.

Không may mắn là sau khi Hồ Cẩm Sa chết, kế hoạch của Cô Trường Nhã bị Phùng Trinh Du và Hoàng Phục Lân phát hiện.

Dẫn đến Hoàng Mục Thánh - đứa con duy nhất của Cô Trường Nhã trở thành bia ngắm bắn của hai kẻ quyền thế.

Cô gia vốn quyền lực đầy mình, Hoàng Phục Lân có muốn phế truất Hoàng Mục Thánh khỏi ngôi vị Hoàng Thái nữ thật không dễ tí nào, nhất là khi nguyên chủ tài năng đầy mình và được nhiều người ủng hộ.


Ngoài ra, cũng có rất nhiều lý do khiến Hoàng Phục Lân không thể không truyền ngôi cho Hoàng Mục Thánh được.

Vì vậy Phùng Trinh Du đã đề nghị Hoàng Phục Lân ểm thuật của Minh gia lên người nguyên chủ với mục đích khiến cô điên điên dại dại, rồi dần dần trở thành một kẻ người không ra người, ma không ra ma.

Cuối cùng, Hồ Cẩm Sa đã cùng Phùng Trinh Du tạo cái một bẫy gây chết người dành riêng cho Hoàng Mục Thánh sau này.

Mục đích Hoàng Phục Lân làm việc đó là để bù đắp cho Hồ Cẩm Sa dưới suối vàng, cũng như để đứa con của nam nhân mình yêu nhất có thể kế thừa ngôi vua của gia tộc.

Cho nên, toàn bộ quan đại thần nghe theo lệnh của Phùng Trinh Du một phần là vì quyền lực, một phần chính là vì ân tình mà làm theo ủy thác của Hoàng Phục Lân trước khi chết.

Để tạo ra sự việc như hiện nay, ta không thể không phủ nhận được công lao to lớn của Hoàng Phục Lân được.

Một tên điên và một tên cố chấp làm bạn thân, lại cùng yêu một nam nhân, chỉ nghe thôi cũng thấy có vấn đề rồi.

Tiếp theo ta cũng phải nói một chút về sự việc liên quan đến Phùng Trinh Du.

Đầu tiên, lý do mà Phùng Trinh Du yêu thương Phùng Ái Quân hơn cả đích nữ Phùng Linh Nhạc khá cẩu huyết.

Như ta đã biết, Cô Trường Nhã là đại thiếu gia họ Cô, mà Cô Hy Xuân- chính phu của Phùng Trinh Du lại là em họ của Cô Trường Nhã.

Cô Hy Xuân thì chỉ sinh ra một mình Phùng Linh Nhạc, theo lý mà nói thì cả hai Hoàng Mục Thánh và Phùng Linh Nhạc là chị em họ.

Phùng Trinh Du vốn hận Cô Trường Nhã muốn chết, nên làm gì có việc bà ta quên đi việc Cô Hy Xuân có máu mủ với Cô gia được.

Hận ai thì hận cả gia đình nhà đó là phương châm sống của Phùng Trinh Du, cũng như của Hoàng Phục Lân.

Còn Phùng Ái Quân chẳng qua là con trai của một thiếu gia ở nhánh nhỏ của Hồ gia, là một vị nam sủng vì có nét mặt tương đối giống Hồ Cẩm Sa mà được Phùng Trinh Du cưới vào nhà mà thôi.

Dù Phùng Trinh Du có sủng Phùng Ái Quân thật đó, nhưng mục đích chính cho việc Phùng Trinh Du chiều chuộng hắn ta vẫn là vì nuôi con rể hộ Hoàng Phục Lân từ bé.

Nghĩ mà xem, bây giờ con rể nuôi từ né Phùng Ái Quân ấy bị đạp khỏi ngôi phượng hậu cao quý và thay vào vị trí đó lại là một Thanh Tuệ Hi hiền hòa.

Để làm được việc này và cả việc thí nghiệm thuốc giải trên người của Phùng Ái Quân, Phùng Trinh Du rốt cuộc là không có nhân tính đến mức nào?
Hoàng Phục Lân chết, Phùng Trinh Du xem như là đang lạnh lùng và tàn nhẫn gấp mấy lần ngày xưa để thay người đã khuất rồi.

Cả hai thật là một đôi thanh mai trúc mã (điên) xảo quyệt và (không có tình người) đáng yêu nha!.