Xuyên Nhanh: Ký Chủ Cô Ấy Một Lòng Muốn Chết

Chương 546: Thế giới 12: Nắm lỗ tai Thừa Mặc




Tác giả: Cửu Thiên Tuế

Editor: 2508_Iris

Beta-er: 2508_Tiểu Tỷ Tỷ

Tiểu Ác chợt hiểu đôi chút về lời Nguyễn Tiểu Ly vừa nói, sau đó trịnh trọng gật đầu: “Giống như bây giờ đột nhiên biến mất cũng là vô trách nhiệm. Nếu không phải Hạ Trung có năng lực ứng đối, có lẽ trận đấu này đã bị cô ảnh hưởng.”

“Ừm…”

Đúng là như vậy, nhưng cô đột nhiên biến mất là vì cái gì chứ?

Còn chẳng phải là vì điểm tích lũy.

Tuy tay cô có vấn đề nhưng trận này cô vẫn có thể cầm cự được.

“Được rồi, nhiệm vụ vắng mặt của ta đã xong.”

Nguyễn Tiểu Ly thấy xung quanh có nhiều lối đi đã sáng đèn. Thi đấu hôm nay đã kết thúc. Tiểu Ác mở màn hình, sau đó tàn nhẫn nhắc nhở: “Cô còn một nhiệm vụ nữa, bị Hạ Trung đuổi.”

“Nghĩa là rời khỏi Hạ Trung phải không?”

“Là bị đuổi.” Tiểu Ác phát hiện cô đang muốn lợi dụng kẽ hở.

“Đuổi với rời đi có gì khác nhau?”

“Khác, một cái là bị động, một cái là chủ động.” Tiểu Ác cố chấp giải thích.

Nguyễn Tiểu Ly khẽ nhếch miệng: “Nhưng chẳng phải kết quả giống nhau sao, cho nên không có gì khác biệt.”

“…” Tiểu Ác tức muốn lật bàn. Được, ông đây cãi không lại cô.

Quả nhiên phụ nữ ai cũng như ai, không nói lý lẽ!

Bỗng nhiên Tiểu Ác rất hối hận khi nói với Nhị Nhị là ký chủ của mình cũng được. Được chỗ nào? Chẳng có chút nào được, ngoại trừ chút thuận mắt và năng lực làm nhiệm vụ tạm ổn ra thì không còn gì, hừ!

Huấn luyện viên Chung đang đợi các thành viên xuống sân khấu, tuy nhiên người dẫn chương trình vẫn còn đang giữ họ lại để tương tác với người hâm mộ nên ông chỉ có thể yên lặng chờ đợi ở sau khán đài.

Đúng lúc này, người vừa nãy không thấy bóng dáng Nguyễn Tuấn Ly lại đi tới, bình tĩnh bước đến gần ông: “Huấn luyện viên, em có chuyện muốn nói.”

Huấn luyện viên Chung ngây người, sau đó gật đầu: “Ừm, nói luôn bây giờ sao?”

“Dạ phải.”

“Được, vậy em lại đây với tôi.”

Vô cớ vắng mặt, ông cần một lời giải thích rõ ràng.

Nguyễn Tiểu Ly đi theo huấn luyện viên Chung đến cuối hành lang sau khán đài… Hai người nói gì đó chỉ có hai người biết.

Sắc mặt huấn luyện viên Chung không tốt lắm, ông không tức giận mà chỉ có đau lòng. Ông nói: “Trận cuối tuần này, em sẽ được sắp xếp ra sân ở hiệp một.”

Ánh mắt của Nguyễn Tiểu Ly lộ ra vui mừng, cô khẽ khom lưng cúi đầu: “Cảm ơn thầy, cảm ơn thầy đã cho em cơ hội.”

“Cô bé ngoan, hãy biểu hiện thật tốt.”

Đây là một trong số cơ hội ít ỏi của cô.

Sau khi xuống sân khấu, tất cả các đội viên tập trung trở lại ở phòng chờ.

Thắng trận mọi người đều rất vui, chỉ có Thừa Mặc ngồi im lặng không nói lời nào. Hắn nhìn chiếc điện thoại bên cạnh, là điện thoại của Tiểu Ly.

Điện thoại cũng không mang theo, chắc chắn cô không đi xa.

Ngay khi Thừa Mặc không thể ngồi yên và đang chuẩn bị ra ngoài, huấn luyện viên Chung đã mở cửa bước vào, mà Nguyễn Tiểu Ly cũng theo ở phía sau.

Thừa Mặc nhìn thấy hai người cùng nhau trở về, trong lòng lập tức căng thẳng, nhưng nhìn biểu cảm của họ lại có vẻ không có chuyện gì không hay xảy ra.

Nguyễn Tiểu Ly đi theo vào, tới chỗ của mình ngồi xuống. Từ lúc bước vào cửa, cô đã cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của Thừa Mặc. Thời điểm ngồi xuống, cô quay đầu lại cho hắn một ánh nhìn trấn an.

Thừa Mặc chạm mắt với cô thì tức khắc yên lòng.

Mặc dù không biết chuyện gì đã xảy ra nhưng chắc chắn là không đến mức hỏng bét.

Huấn luyện viên Chung thấy mọi người đều đã vào, nói: “Hôm nay thi đấu rất tốt, xét thành tích chung cuộc chúng ta chắc chắn đoạt top 1. Kế tiếp sẽ chuẩn bị cho giải đấu toàn quốc, các đội tuyển từ các thành phố khác cũng đều vượt qua muôn ngàn sóng gió như các em, tuyệt đối không được xem thường. Mọi người thu dọn đồ đạc đi, chúng ta về thôi.”

Giải vô địch quốc gia mới là chiến trường gay go.

Vì hôm nay đã thắng trận nên cả đội tràn đầy nhiệt huyết, khóe miệng cười toét đến mang tai.

Mọi người bá vai nhau cười nói ra về.

Có người hỏi: “Tiểu Ly, sao lúc nãy đột nhiên không thấy em, em đi đâu vậy?”

“Ở khán đài xem mọi người thi đấu.”

“Sao em lại ra khán đài? Cũng may huấn luyện viên bỗng nhiên đổi người, nếu không em đã bị gọi về rồi.”

Họ đều cho rằng Nguyễn Tuấn Ly biết mình sẽ không ra sân nên mới không quay lại.

Nguyễn Tiểu Ly mỉm cười: “Xem ở khán đài thú vị hơn nhiều, nghe được người ta thảo luận và tiếng cổ vũ.”

“Thật hả? Lần sau không ra sân anh cũng lên khán đài xem thử, để xem có ai khen Hạ Trung mình không.”

Một cô gái nói: “Tụi mình đánh hay như vậy chắc chắn là có người khen rồi.”

“Hahahaha, cũng đúng.”

Mọi người đã ra ngoài.

Ánh mắt của Thừa Mặc nhu hòa, hắn chậm rãi đi tới gần Nguyễn Tiểu Ly: “Lưu Vũ Kỳ nói đánh xong sẽ tìm em.”

“Tìm em? Ok, vậy giờ em qua đó. Mọi người về trước đi, lát nữa em bắt taxi về.”

Thừa Mặc gật đầu, sau đó nói với những người khác: “Mọi người về đi, tôi và Tiểu Ly sẽ về sau.”

Nguyễn Tiểu Ly nheo mắt lại.

Các thành viên trong nhóm không vui.

“Hai người có chuyện riêng hả? Đội trưởng, thật ra có một chuyện anh muốn nói lâu rồi, chú suốt ngày đi theo Tiểu Ly cũng không tốt. Hahahaha, vì chú đi theo Tiểu Ly như vậy làm bọn anh đều nghĩ là chú đang tăm tia Tiểu Ly không đó.”

“Hahahaha, Trương Ý, mày muốn bị đội trưởng đánh đúng không?”

Cả đám ồn ào huyên náo. Cuối cùng, dưới ánh mắt nghiêm nghị của Thừa Mặc, mọi người cũng chịu ngậm miệng lại. Trương Ý che miệng: “Bọn anh về đây, tối nay chú và Tiểu Ly không về cũng không sao, dù sao ngày mai không đánh giải.”

Thừa Mặc: “…”

Mọi người: “…”

Nguyễn Tiểu Ly: “…”

Tiểu Ác che mặt: “Cái tên này thật không biết giữ miệng, chuyện đen tối cũng dám nói.”

Cuối cùng Trương Ý bị đánh, người đánh cậu ta không phải là Thừa Mặc mà là các anh chị em trong đội.

“Tiểu Ly còn nhỏ, mày nói bậy bạ gì đấy.”

“Tiểu Ly vẫn là trẻ con, đội trưởng không có cầm thú như vậy đâu. Mày nghĩ cái gì vậy hả?”

“Bịt miệng nó lại, lôi đi!”

Một nhóm người ầm ĩ nhốn nháo rời đi, Thừa Mặc nhìn như rất bình tĩnh nhưng lỗ tai lại đang đỏ lên.

Nguyễn Tiểu Ly khoanh tay, trong mắt xẹt qua một tia trêu chọc.

Thừa Mặc dằn lại cảm xúc, quay đầu lại dịu dàng nhìn cô: “Đừng nghe Trương Ý nói…”

“Thừa Mặc, anh chắc chắn không muốn em nghe?” Cô hỏi trực tiếp, trong mắt mang theo ý cười, đôi mắt nhìn thẳng vào hắn.

Không nghe à? Nếu không nghe thì cô sẽ xem anh ta đối với mình rất thuần khiết.

Thừa Mặc là một người nhút nhát, rõ ràng có ý với cô nhưng nhiều năm như vậy cũng không nói gì, anh ta giả vờ rất giỏi.

Nguyễn Tiểu Ly lại cứ muốn ép cho anh chàng phải nói ra.

Tiểu Ác: “Tiểu Ly, cô xấu tính quá.”

Thừa Mặc bị cô hỏi lại làm cho ngây ngẩn. Trên lối đi lúc này chỉ có hai người họ, cực kỳ yên tĩnh.

Trong lúc hắn còn đang mê man, Nguyễn Tiểu Ly tiến đến gần, thò tai nhéo vành tai hắn: “Nóng với đỏ quá nè, anh rất để ý lời Trương Ý nói. Anh đang căng thẳng nha.”

Từ lúc bị nắm lỗ tai, cả người Thừa mặc lập tức cứng ngắc, vành tai cũng tê dại...