Tác giả: Cửu Thiên Tuế
Editor: 2508_Iris
Beta-er: 2508_Tiểu Tỷ Tỷ
Sau khi dùng khăn giấy lau cổ tay áo bị ướt, Nguyễn Tiểu Ly cảm thấy da trên mu bàn tay mình đau râm ran.
Tiểu Ác lo lắng: “Mau đi phòng y tế xử lý đi, giờ cô còn phải chơi game đó.”
“Không sao, bị phỏng cũng không ảnh hưởng đến chơi game.”
Cùng lắm là bị ảnh hưởng mấy ngày chứ không ảnh hưởng về sau. Chỉ cần không phải loại tổn thương để lại mầm mống bên trong thì không cần lo lắng.
Thấy Nguyễn Tuấn Ly vẫn im lặng, vẻ mặt u ám, một số người luống cuống.
Trương Tề: “Xin lỗi, mình thực sự không nhìn thấy ai cả.”
Tổ trưởng: “Cậu không thấy ai à? Cậu bị mù sao? Cậu chạy một vòng đã đụng phải biết bao nhiêu người rồi kia kìa.”
Trương Tề cầm bài tập chạy quanh lớp học đã đụng vào rất nhiều người.
“Do cậu rượt mình đó. Cậu không rượt thì mình chạy làm gì.”
“Cậu còn trách ngược mình? Tại cậu lấy bài tập trên bàn mình nên mình mới rượt cậu.” Tổ trưởng tức giận, sau đó lại nói: “Mình không cãi với cậu. Nguyễn Tuấn Ly, tay của cậu bị phỏng nặng rồi. Đi thôi, mình đưa cậu đến phòng y tế.”
“Đúng vậy, mau đến phòng y tế đi. Mình… mình sẽ không bao giờ mang sữa đậu nành nóng vào lớp nữa.”
Bạn học nữ kia thoạt nhìn khá rụt rè, hiện tại đã bị dọa đến sắp khóc.
Nguyễn Tiểu Ly ngẩng đầu lên, cuối cùng cũng mở miệng nói chuyện: “Tôi đi một mình được rồi.”
“Không được, dù sao cũng là lỗi của tụi mình. Để tụi mình đi với cậu.”
Nguyễn Tiểu Ly liếc nhìn tay mình, sau đó nói: “Lớp trưởng, chuyện vừa rồi xảy ra do đâu cậu cũng biết rồi phải không? Tôi nghĩ nên nói cho chủ nhiệm biết thì tốt hơn. Hôm nay tôi chỉ bị phỏng tay, lỡ đâu sau này lại xảy ra chuyện tương tự như đụng bạn học té ngã gãy xương hay gì đó, chậc.”
Lớp trưởng lên tiếng: “Mình biết rồi, để ngăn chặn những chuyện tương tự thì khi xảy ra chuyện nhất định phải báo cho giáo viên biết.”
Trương Tề vừa nghe thấy sẽ nói với giáo viên chủ nhiệm thì suy sụp ngay tức khắc.
“Đừng mà… Tôi chỉ muốn chép bài thôi mà.”
Nào biết sẽ xảy ra chuyện như vậy đâu.
Nguyễn Tiểu Ly: “Lớp trưởng, nhờ cậu xin phép giúp tôi. Tôi đi phòng y tế đây.”
“Mình đưa cậu đi.”
“Không cần.”
Cuối cùng lớp trưởng vẫn đi với đi Nguyễn Tiểu Ly. Đành chịu thôi, lớp trưởng là một cô gái rất có trách nhiệm, nếu đã quyết định chuyện gì thì người ta sẽ không từ chối được.
Trên đường đến phòng y tế, mu bàn tay của Nguyễn Tiểu Ly đã phồng rộp.
Nguyễn Tiểu Ly nhíu mày: “Sữa đậu nành ở quán này nóng đến vậy sao?”
Lớp trưởng thò đầu qua nhìn tay cô: “Quán đó làm xong sữa đậu nành là múc ngay nên sữa rất nóng. Trước đây có một bạn dùng ống hút uống, hút mạnh một hơi rồi phỏng lưỡi luôn.”
“…”
Nguyễn Tiểu Ly cạn lời.
Bà chủ kia thật là tuyệt. Làm xong sữa đậu nành không thể để nguội một chút được sao? Làm thêm một công đoạn nữa thì chết à?
Dược sĩ trong phòng y tế là một cô đứng tuổi. Cô thấy một cậu bé đẹp trai nhưng bàn tay lại bị phỏng như thế thì rất đau lòng.
“Ôi, sao lại bất cẩn như vậy. Bị phỏng khá nặng đó, bàn tay trắng nõn nà như vậy mà lại đầy mụn nước rồi.”
Cô lấy băng gạc và thuốc ra, còn lấy thêm một cây kim: “Cô sẽ chọc nhẹ nhàng, em cố gắng chịu đau một chút.”
“Dạ.”
Cả quá trình Nguyễn Tiểu Ly không hề cau mày hay kêu đau một câu. Cô y tế chọc mụn nước xong thì bôi thuốc rồi dùng băng gạc quấn tay Nguyễn Tiểu Ly lại.
Nửa tiếng trước tới trường vẫn còn nguyên vẹn, nửa tiếng sau tay phải đã bị bó thành giò heo…
Haiz, lại thêm mấy ngày không thể chơi game.
Không những không chơi game được mà viết chữ cũng không được.
Vậy nên các bài học sáng nay đều do Trương Tề chép cho Nguyễn Tiểu Ly.
Trương Tề khóc không ra nước mắt mà đưa cuốn tập cho Nguyễn Tiểu Ly.
Nguyễn Tiểu Ly nhìn: “Xấu.”
Chữ xấu quá.
Trương Tề sắp khóc vì tức đến nơi: “Mình đã viết từng nét một, chữ này là chữ đẹp nhất của mình đó.”
“Ừm, cậu có thể cút được rồi.”
Trương Tề: “…”
Trong một khoảnh khắc, Trương Tề cảm thấy Nguyễn Tuấn Ly là một nam sinh, bởi vì cậu ấy hơi... đẹp trai.
Buổi trưa tan học có rất đông học sinh đổ về nhà ăn, nhiều học sinh cũng lũ lượt đi ra cổng trường để ăn trưa.
Nguyễn Tiểu Ly đứng dậy đi về phía sân thể dục.
Đã hẹn gặp nhau vào trưa nay.
Nguyễn Tiểu Ly chậm rãi đi đến sân thể dục, xa xa đã nhìn thấy một thiếu niên mặc áo sơ mi đứng cạnh gốc cây trên sân.
Thừa Mặc đến sớm như vậy?
Thừa Mặc ôm tâm trạng hồi hộp mà đứng dưới tán cây. Gặp mặt Tuấn trực tiếp, hắn đang mong chờ và tò mò không biết Tuấn sẽ là kiểu người gì.
Không hiểu sao khi tưởng tượng về Tuấn, hắn lại bất giác nghĩ đến cậu em kia.
Cảm thấy Tuấn và cậu em kia rất giống nhau.
Thừa Mặc định nhìn xung quanh một vòng, nhưng lúc vừa ngẩng đầu lên thì đã thấy Nguyễn Tiểu Ly đang đi xuống cầu thang.
Đàn em khóa dưới? Cậu ấy đến sân thể dục để làm gì?
Nguyễn Tiểu Ly đi thẳng về phía Thừa Mặc.
Thừa Mặc cho rằng Nguyễn Tuấn Ly chỉ đi ngang qua nhưng lại nhìn thấy cậu ấy đang tiến về phía mình.
Cậu nhóc chắc đã nhìn thấy hắn nên muốn đến chào hỏi, Thừa Mặc nghĩ vậy.
Nguyễn Tiểu Ly đi tới: “Anh tới sớm vậy?”
“À… Hả?”
Thừa Mặc nở một nụ cười ôn hòa vốn định nói chuyện với đàn em nhưng chợt phát hiện lời nói của cậu có gì đó sai sai.
Sao lại nói đến sớm?
Ánh mắt Thừa Mặc càng ngày càng âm trầm, giọng nói ngập ngừng: “Cậu là Tuấn (**)? Cậu tên là Nguyễn Tuấn (**) Ly?”
Vị đàn em này tên là Nguyễn Tuấn (*) Ly. Không đúng, không phải Tuấn (*) kia, mà là Tuấn (**).
(*) Tuấn - 俊: xinh đẹp.
(**) Tuấn - 濬: nạo vét.
=> Tên đúng của nữ chính là Nguyễn Tuấn (濬) Ly, lúc đầu nam chính hiểu lầm tên của cô ấy là Nguyễn Tuấn (俊) Ly.
Từ đồng âm!
Thừa Mặc biết tên của cậu nhóc là Nguyễn Tuấn (*) Ly, nhưng hắn không ngờ đó là Nguyễn Tuấn (**) Ly.
Nguyễn Tiểu Ly cau mày: “Không phải anh đã biết tên tôi rồi sao? Tôi là Tuấn.”
Chính tai nghe cậu nhóc trả lời rằng mình là Tuấn, Thừa Mặc lập tức ngây ngẩn cả người.
Cậu em mà hắn quen biết thế mà lại là Tuấn trong game.
Tuấn tay thần…
Thừa Mặc nhớ tới ngày đó ở hành lang nghe thấy chủ nhiệm của cậu khen mình, sau đó bảo Nguyễn Tuấn Ly chăm lo cho việc học là chính, đừng chơi game, nên bỏ game sang một bên thì hắn lại rất muốn cười.
Ai nói chỉ có một mình hắn có tài?
Cậu nhóc này cũng có, mà tài năng cũng không hề thua kém gì hắn!
Nguyễn Tiểu Ly ngồi xuống bậc thềm: “Không phải anh bảo tôi điền thông tin cơ bản sao? Anh có mang theo bút và phiếu điền thông tin không?”
“Đương nhiên là có.”
Thừa Mặc lấy ra một tờ giấy A4 và một cây bút từ balo.
Nguyễn Tiểu Ly vươn tay trái ra nhận rồi đọc sơ qua. Biểu mẫu yêu cầu những thông tin cơ bản như tên, ngày sinh, sau đó là một số câu hỏi quan điểm về trò chơi và ngành thể thao điện tử.
Thừa Mặc nói: “Ngoại trừ việc nắm bắt thông tin cơ bản của cậu thì còn muốn biết một số ý kiến của cậu, cũng coi như là tìm hiểu thêm.”
“Ừm.”
“Anh có thể điền giúp tôi được không?”
“Ừm?”
Thừa Mặc khó hiểu, những câu hỏi này cũng không khó, sao còn phải nhờ điền giúp?
Từ phía sau, Nguyễn Tiểu Ly lấy ra tay phải đang bị quấn băng gạc của mình: “Sáng nay tay tôi bị phỏng, viết không được. Tôi đọc cho anh điền giúp nhé.”
Thừa Mặc nhìn thấy bàn tay bị thương của cô, sắc mặt lập tức trầm xuống: “Làm sao lại bị phỏng? Có nặng lắm không?”
“Không sao, mấy ngày nữa sẽ khỏi, chắc chắn sẽ không ảnh hưởng chuyện chơi game sau này, nhưng mấy ngày tới thì không chơi được.”
Thừa Mặc nhíu mày: “Chưa lành thì không được đụng vào máy tính.”
“Tôi biết rồi.”
Hai người đang ngồi trên thềm đá.
Thừa Mặc lấy bút điền vào giúp cậu, nhanh chóng viết xuống tên của Tuấn.
Tên: Nguyễn Tuấn Ly
Giới tính: Nam
Thừa Mặc không hề nghĩ ngợi mà điền thẳng là nam, sau đó ngẩng đầu hỏi người bên cạnh: “Cậu học lớp mấy?”
“Lớp Bảy.”
Nguyễn Tiểu Ly không nhìn Thừa Mặc viết gì, nheo mắt lười biếng mà nhìn xuyên qua sân thể dục.